Một nụ hôn chạm vào, giống như là miêu tả vật phẩm quý giá dễ vỡ vậy, nhiều ý nghĩa trân quý hơn.
Ngu Linh Tê không nhúc nhích.
Câu nói “bảo bối” trầm thấp đó, khiến nàng thở gấp trong lồng ngực, sưng lên đau đớn.
Kiếp trước nàng không có người nhà, cũng không có ai nói ra nửa câu đường mật với nàng, sống một mình, chết cũng một mình.
Đời này gia đình đều ở đây, bằng hữu thân thích hoàn mỹ. Có người đánh cược cả mạng sống để bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn khó chịu như vậy.
Trong ngày hôm nay, Ngu Linh Tê có mấy lần muốn hỏi Ninh Ân: “Chàng có từng nghĩ tới, có thể sống không vất vả như vậy không?”
Nàng không hỏi ra miệng, là vì nàng biết Ninh Ân không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.
Hắn xếp mạng sống của mình ở cuối cùng, mọi thứ hắn nhận định thà chết cũng không buông tay…..
Cho dù, hắn biết rõ chỉ cần Ngu gia thuận theo chỉ hôn của Hoàng đế, chỉ cần rời xa Ngu Linh Tê, thì có thể bỏ qua rất nhiều phiền toái.
Nhận thấy sự thất thần của nàng, Ninh Ân nhấc tay ra khỏi mặt nước, hơi nâng cánh tay: “Lại đây.”
Hắn luôn hành động nhiều hơn là nói.
Ngu Linh Tê theo lời ngồi ở trên giường, lấy chiếc khăn tay sạch, kéo cánh tay Ninh Ân xuống, băng bó lại lòng bàn tay bị cắt rách của hắn.
Ngọn nến trong màn che im lặng nhảy nhót, trong lòng họ biết rõ không nên nhắc đến chuyện vừa rồi xảy ra.
“Trời đã tối, nhưng cái giường này còn chưa ấm.”
Hồi lâu, Ninh Ân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-vai-ac/1123024/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.