Tôi giật mình, hỏi: “Huynh là?”
Người đó đang vuốt nhẹ trên mặt tôi chợt dừng lại, khàn giọng nói: “Quả nhiên…muội đã quên.’
Tôi từ trên cây ngồi dậy, mặt đối mặt với người đó. Tôi nhìn anh, nhìn kỹ đôi mắt anh. Tôi hỏi: “Chúng ta…trước đây có biết nhau không? Tôi nhận ra mắt của huynh.”
Người đó ngẩn người, nhìn tôi ngập ngừng muốn nói, sau đó viền mắt từ từ đỏ lên, một lát, quay đầu đi.
Tôi thấy anh một giây sau thì rơi lệ. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy nam nhân nào khóc, còn là một nam nhân rất đẹp.
Tôi suy nghĩ một chút, nhảy xuống cành cây, ngắt một bông hoa đuôi chó lên, do dự, rồi đưa tới trước mặt anh, nói: “Hình như huynh rất đau khổ…tôi….tặng huynh hoa đuôi chó này.”
Người đó quay đầu lại, viền mắt vẫn còn đỏ, nhưng không nhận hoa, chỉ yên lặng rất lâu, rồi đưa mắt nhìn con ốc biển trên cổ tôi, chậm rãi hỏi: ‘Ốc biển này…muội còn nhớ là ai đưa cho muội không?”
Tôi mở mịt lắc đầu.
Anh cười chua chát, lại đưa mắt nhìn xuống cổ chân tôi: “Vậy chiếc lắc chân này, còn nhớ không?”
Tôi lắc đầu, sau đó ngượng ngùng cười: ‘Tôi mất trí nhớ, mọi chuyện trước đây đều đã quên hết rồi.”
Anh trầm lặng không lên tiếng, một lát sau, mới tiếp tục mở miệng, hỏi vòng vo sang chuyện khác: ‘Sao lại ngủ trên cây?
Tôi xấu hổ, ngại ngùng: ‘Tôi đang đợi người.”
Anh nhìn mạnh về phía tôi: ‘Chờ ai?”
Chờ ai? Tôi nghĩ, là người mà trong lòng tôi thích kia, tôi nên gọi anh ấy như nào nhỉ?
Tôi nghĩ nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-gia-ga-bay-lan/1561588/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.