Người này vừa hát xong là người kia liền bước lên sân khấu.
Trần Tri Tụng "khiêu khích" trắng trợn như vậy, Ôn Sở không thể nhịn, cũng không muốn nhịn.
Sau khi nói chuyện với Tần Kiến Thư, cô đứng dậy, đi thẳng đến chỗ nhóm người bên cạnh, tìm chủ nhân của cây đàn ghi-ta rồi lịch sự xin mượn dùng.
Bầu không khí bên này vừa được Trần Tri Tụng khuấy động lên không ít. Mọi người thấy có thêm một mỹ nữ xinh đẹp chủ động muốn hát, sao có thể không hưởng ứng cho được?
Ôn Sở mượn được cây đàn ghi-ta như ý nguyện.
Khu du lịch nông nghiệp giải trí không có điều kiện gì đặc biệt, ông chủ Trần thấy mọi người hào hứng như vậy thì cũng vui vẻ ủng hộ. Ông lấy từ trong nhà chính ra một cái ghế đẩu chân thấp không có chỗ tựa lưng, đặt ngay trước sân cho Ôn Sở.
So với Trần Tri Tụng lúc nãy đứng hát, thì Ôn Sở có thể xem như được đối xử đặc biệt.
Cô ôm cây đàn ghi-ta, điều chỉnh tư thế. Hàng lông mày và đôi mắt thanh tú cụp xuống. Cô nhẹ nhàng gảy thử hợp âm.
Những bản nhạc từng khắc sâu trong trí óc giờ phút này dường như đều sống dậy, từng nốt nhạc nhảy múa trước mắt.
Khoé môi Ôn Sở khẽ cong lên thành một đường cong nhỏ, ánh trăng trong veo chiếu vào đôi mắt đen như mực, ánh sáng lung linh chập chờn.
Cả người cô trầm lặng lại, đầu ngón tay ấn xuống, gảy lên những dây đàn ghi-ta thô cứng. Giai điệu dịu dàng và thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391329/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.