Ánh trăng ló đầu ra khỏi lớp mây dày đặc.
Không gian nơi hai người đang đứng u tối và yên lặng.
Âm thanh từ dàn loa trong quán karaoke bị ngăn cách bởi một lớp kính, tựa như vọng đến từ một nơi rất xa. Nó vừa đục, vừa nhẹ, nhưng không vang dội bằng nhịp tim đang đập bên tai Ôn Sở lúc này.
Cô cụp mắt nhìn xuống. Ngoài ban công, dưới chân hai người là những tòa nhà cao tầng san sát, và muôn ánh đèn neon rực rỡ lấp lánh, hệt như những mảnh sao vỡ phủ kín dải ngân hà.
Gần hơn chút nữa, ngay trước mắt là màu đen đặc quánh đến tột cùng, hòa cùng sắc trắng của tuyết tinh khôi.
Ôn Sở không kiềm được mà nuốt khan. Bầu không khí này, cứ như là đang yêu đương vụng trộm vậy.
Hai người họ lén lút ở sau lưng tất cả mọi người, vụng trộm trong bóng tối.
Suy nghĩ ấy một khi vừa nảy ra trong đầu liền bùng lên như cỏ dại, thứ kh0ái cảm bí ẩn ấy hóa thành dòng điện nhỏ, vượt qua núi non và đồng bằng, tràn vào thung lũng sâu.
Bụng dưới Ôn Sở nóng lên, cô xấu hổ đỏ mặt.
"..."
Bầu không khí xung quanh dường như lơ lửng vài đốm lửa vô hình, thiêu đốt khiến người ta vừa nóng vừa bứt rứt.
Sau một lát quen dần với cái ôm của Tần Kiến Thư, cơ thể Ôn Sở cũng không còn cứng đờ như ban đầu nữa. Đôi tay lơ lửng giữa không trung, không biết đặt vào đâu của cô, rất nhẹ nhàng áp lên vòng eo mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391353/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.