Dù có khờ khạo đến đâu, Ôn Sở cũng nhận ra có điều gì đó khác thường.
Nếu nói thay đổi lớn nhất của Tần Kiến Thư trong một tháng qua là gì, vậy thì đó chính là nàng thích chủ động trêu chọc cô hơn, thỉnh thoảng còn buột miệng nói ra mấy câu khiến cô lạnh sống lưng.
Cảm giác đó...giống như là bị người khác nhìn thấu chỉ bằng một ánh mắt vậy.
Không chỉ có thế, dạo gần đây, Tần Kiến Thư còn có chút mờ ám.
Trước đây rõ ràng là nàng có thói quen giữ khoảng cách với người khác, vậy mà bây giờ khi nói chuyện với cô, cứ trò chuyện một lúc là lại thích động tay động chân.
Giống như lúc nãy khi ăn kem vậy, tay nàng lạnh như thế mà vẫn cứ áp lên mặt cô.
Có đôi khi Ôn Sở cảm thấy, có phải Tần Kiến Thư coi cô là một con mèo để vuốt v3 hay không.
Trong lúc mải suy nghĩ, Tần Kiến Thư đã ăn xong cây kem trong tay.
Nàng đặt que kem trắng vào tay Ôn Sở, chống tay lên đầu gối và đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, que kem để lại cho em, phiền khi nào cô Ôn rời đi thì tiện tay vứt giúp tôi luôn nhé."
Ôn Sở ngẩng đầu nhìn nàng.
Lúc này, gương mặt Tần Kiến Thư ngược sáng, mờ mờ ảo ảo. Ôn Sở chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của đối phương chảy xuôi từ giữa môi răng: "Đúng rồi, cuộc thi Ngữ văn mà trước đây tôi nói với em, bài của em đã được thành phố chọn gửi lên tỉnh để tham
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391365/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.