Ôn Sở thầm hạ quyết tâm như vậy, nhưng thực ra cô hiểu rõ hơn ai hết... Tần Kiến Thư không phải kiểu người vô cớ gây chuyện.
Tần Kiến Thư chê cô phiền phức sao?
Hoàn toàn không phải.
Lý do vừa nông cạn vừa ấu trĩ như vậy, cô chỉ có thể dùng để tự lừa mình.
Tần Kiến Thư nói với cô những lời như thế, chứng tỏ chắc chắn cô đã làm gì đó khiến Tần Kiến Thư cảm thấy áp lực.
Hoặc là...chẳng lẽ Tần Kiến Thư đã nhận ra cô thích nàng rồi?
Ôn Sở nghĩ đến những lời Phùng Ny nói lúc họ ra ngoài mua trà sữa hồi chiều.
Ôn Sở cau mày thật chặt. Là vậy sao?
Nhưng tất cả những điều này, cho đến hiện tại đều chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Thời gian trôi qua như bị ai đó điều chỉnh tốc độ, dần dần chậm lại, mỗi một phút trôi qua đều khiến người ta thấy khó chịu vô cùng.
Cô ngồi chung văn phòng với Tần Kiến Thư, khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét.
Ôn Sở rất khó kiềm chế để bản thân không bị phân tâm, cũng như không nhìn đối phương.
Mỗi lần ngẩng đầu, ánh mắt cô đều sẽ vô thức lướt qua nửa bên mặt người ấy.
Giống như đã quay lại khoảng thời gian trước kia, khi cô và Tần Kiến Thư còn chưa quen thân, sự xa cách tự nhiên toát ra từ người đối phương giờ đây đã trở nên hữu hình.
Có lẽ vì suốt nửa năm qua,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391375/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.