Tần Kiến Thư mời cô đến nhà ăn cơm đó!
Lại còn tự tay chọn món và đích thân vào bếp nấu nữa.
Cả buổi trưa, Ôn Sở cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Đến mức trong lúc ăn cơm, khi mọi người nâng ly chúc mừng, cô phản ứng chậm hẳn nửa nhịp, còn làm đổ cả đồ uống trong ly, trông chẳng khác gì một người mất tập trung, đang có tâm sự nặng nề.
Nói đi cũng phải nói lại, trước đây Tần Kiến Thư cũng từng nói sẽ tìm cơ hội mời cô đến nhà ngồi một chút.
Nhưng Ôn Sở đã nghe mãi những lời khách sáo kiểu này, cô hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát.
Ai ngờ đối phương nói là làm thật.
Bữa trưa diễn ra cho có lệ, đầy ắp các món sơn hào hải vị.
Mọi người đều là công viên chức, từ lâu đã xây dựng thói quen không động đến rượu. Trong những dịp thế này, cũng chỉ có vài thầy giáo là uống chút ít.
Còn các cô giáo, phần lớn dùng bữa xong đều sẽ lịch sự chào hỏi, sau đó đường ai nấy đi.
Ăn xong bữa này, đến sau Tết mới gặp lại.
Tần Kiến Thư và Ôn Sở về nhà cùng một đường, cộng thêm thời tiết không tốt, trời âm u lại lất phất mưa nhỏ.
Khi đưa Ôn Sở đến cổng khu chung cư, Tần Kiến Thư đặc biệt lấy một chiếc ô từ ghế phụ ra, đưa cho cô: "Khoảng 4 giờ em có thể qua, sau đó chúng ta cùng ra ngoài mua đồ, có được không?"
Nàng nói với nụ cười rạng rỡ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391385/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.