Gần phía trên có một cái đình, Ôn Sở từ xa đã nhìn thấy.
Cô cố gắng theo đuôi Tần Kiến Thư, leo lên phía trên thêm một đoạn ngắn nữa, cuối cùng cũng lên được tới đình, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi thật thoải mái.
Ôn Sở cởi ba lô trên lưng xuống, cúi người rồi dùng tay đấm đấm hai bên đầu gối và bắp chân mình. Những tia nắng loang lổ xuyên qua kẽ lá và nhẹ nhàng rơi xuống vai cô, như đang an ủi và khích lệ.
Tần Kiến Thư không vội nghỉ ngơi như Ôn Sở, vì thế bước đi của nàng chậm rãi hơn, không nhanh cũng không chậm.
Đến nơi, nàng cũng không vội vào ngay, ngược lại hai tay nàng nắm chặt quai ba lô, đứng trước đình ngước đầu nhìn lên, khẽ đọc dòng chữ trên biển hiệu: "Đình Thảo Ốc."
Bên cạnh còn có một tấm bảng giới thiệu nguồn gốc của đình Thảo Ốc.
Chưa kịp nhìn kỹ những dòng chữ nhỏ trên bảng thì suy nghĩ của nàng đã bị tiếng thúc giục vội vã của Ôn Sở cắt ngang: "Tần Kiến Thư, chị mau qua đây!"
"Ừm, được." Tần Kiến Thư cất bước.
Lúc này, Ôn Sở đã thôi đấm đấm bắp chân mình.
Cô ngồi trên chiếc ghế đá dưới mái đình, hơi xoay người, bảo Tần Kiến Thư vừa mới đi đến cùng nhìn con chim nhỏ đang đậu và làm sạch lông trên ngọn cây dưới sườn núi: "Chị xem, có một con chim rất đẹp đang đứng trên cây."
Tần Kiến Thư nhìn theo hướng Ôn Sở chỉ, quả nhiên cũng nhìn thấy.
Chú chim nhỏ có bộ lông rực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391393/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.