Hóa ra Tần Kiến Thư cũng có lúc hai mặt, Ôn Sở không nhịn được mà bật cười.
Khóe môi cô vô thức cong lên. Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn bà chủ, mở lời một cách tự nhiên: "Chị Trương, hôm nay món này không phải do chị tự tay xào, đúng không ạ?"
"Em nhận ra à?"
"Trời ơi, hôm nay ông nhà chị không có ở đây nên chị tự tay nấu, có phải lại làm mặn quá rồi không..."
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Tần Kiến Thư bất ngờ sững người.
Đồ ăn không ngon...cũng có thể nói thẳng như vậy sao?
Trong cách suy nghĩ quen thuộc của nàng, khi giao tiếp với người khác thì mọi thứ đều cần phải giữ thể diện.
Ví dụ như chuyện hủy hôn gần đây, dù phía nhà trai đã đến tận cửa làm ầm lên mấy lần, nhưng Tần Kiến Thư vẫn cảm thấy mình không thể hành xử giống họ, vì thế nàng đã nhẫn nhịn rất nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra, có lúc cái gọi là thể diện cũng không phải là phương án giải quyết tốt nhất.
Nàng sững sờ như thế được một lúc, trong quán lại có khách mới đến, bà chủ rất nhanh đã bị gọi đi.
Ôn Sở quay đầu lại, chỉ thấy Tần Kiến Thư đang chọc đũa vào bát, cúi đầu ngây người. Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: "Cô Tần?"
Tần Kiến Thư khẽ ngước mắt lên, ánh mắt gợn sóng.
Ôn Sở cầm lấy tách trà bên cạnh, cái miệng nhỏ uống một hớp: "Bà chủ nói, chờ lần sau chúng ta quay lại sẽ tặng mấy món bồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.