Vào một buổi trưa, tôi đứng trước cổng công ty, nhìn cái nắng gay gắt với vẻ chán nản vô bờ bến. Hôm nay tôi được nghỉ trưa sớm hơn mọi người nửa tiếng, chẳng phải là đặc ân gì cả mà tôi phải theo lệnh anh Quý, phó phòng tàn bạo đó, đem hợp đồng đến công ty nơi chị Bình đang làm việc với khách hàng, đưa cho chị. Giữa trưa nắng thế này chạy xe một quãng đường dài chẳng khác nào cực hình. Dù tôi than thở cách mấy thì cũng phải "xách" xe ra mà chạy, có trách thì trách người ta là cấp trên, còn mình chỉ là nhân viên nhỏ bé, hay đúng hơn là con mọi rợ xấu xí. Biết chị Bình đang đợi, tôi phóng xe như bay. Giao hợp đồng cho chị xong, tôi lại phóng xe về công ty Bình Tân, mất thêm nửa tiếng.
Đến ngã tư, tôi dừng xe chờ đèn đỏ. Bất chợt, tôi thấy một chàng trai mặc áo vest, mồ hôi đầm đìa, tay ôm tập hồ sơ, vừa bước đi vừa nhìn xung quanh với ánh mắt mong mỏi. Có vẻ anh ta đang rất cần một sự giúp đỡ. Đáng lý mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nếu như anh không bắt gặp tôi, đeo khẩu trang kín mít, bao tay và trùm váy chống nắng, ngồi trên xe và nhìn anh. Tức thì, bước chân của anh ta nhanh hơn để rồi tôi nhận ra anh đang nhanh chóng tiến về phía mình. Lúc ấy tôi nói thầm liên tục rằng, hãy tìm người khác đi và thề từ nay ra đường sẽ không nhìn chằm chằm vào ai nữa. Mặc dù miệng tôi lầm rầm muốn sái quai hàm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-xau-cong-so/1508564/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.