- Ta sắp phải trở về nhà rồi - Linh Nhi nói với giọng buồn bã.
Phạm Thiên cũng cảm thấy có chút mất mát khi nghe được tin này. Dù sao thiếu đi mất một cô bé nghịch ngợm bên cạnh cũng khá là buồn tẻ.
- Với thiên phú của ngươi thì ta dám chắc là ngươi rất nhanh sẽ được đưa về chủ tộc mà thôi - Linh Nhi gạt bỏ vẻ buồn rầu và tươi cười nói - đến lúc ngươi tới Lạc Thiên hoàng thành thì nhất định phải thông báo cho ta đó biết chưa?
Phạm Thiên nghĩ nếu Linh Nhi nói thiên phú của mình tuyệt đối không thua kém những người ở Lạc Thiên hoàng thành thậm chí còn hơn thì hắn tự tin rằng mình sẽ được đưa về chủ tộc sớm thôi.
Thêm vào hệ thống bên thân thì Phạm Thiên không cho rằng thành tựu tương lai của mình sẽ thua kém người khác.
- Được, ta sẽ tới Lạc Thiên hoàng thành sớm thôi. Đến lúc đó ngươi nhớ phải dẫn ta đi thăm thú hoàng thành đó.
Linh Nhi nghe Phạm Thiên nói vậy thì cười rất tươi, sau đó cô bỗng đưa tay đoạt lấy cây trường côn trong tay hắn mà hắn còn không kịp nhận ra.
Xem ra như Phạm Thiên còn chưa chú ý tới thiên phú võ đạo của Linh Nhi rồi. Đoạt được trường côn từ trong tay Phạm Thiên thì kể cả lúc đó hắn không để ý thì cũng không phải là chuyện mà một Võ Sĩ có thể làm được. Linh Nhi ít nhất cũng phải là Trùng Khiếu Cảnh Võ Sư.
- Nè, cầm lấy đi!
Linh Nhi khắc chữ gì đó lên trên thân của cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gamer-xung-ba-di-gioi/444367/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.