Nhạc cung.
Dục phi mặc y phục đẹp đẽ đứng ở trước mặt của Tiêu Dật và Ninh Kiêm Gia, trên mặt còn chưa bôi lớp trang điểm lộ ra sự mệt mỏi rõ rành rành, nàng chợt bất đắc dĩ thở dài, hướng về phía Tiêu Dật nói: "Chẳng lẽ Định Nam Vương quên hôm nay là ngày gì sao?"
"Thần nghe Tam công chúa bị đâm ở trên đường về cung vì vậy đặc biệt hộ tống Tam công chúa hồi cung." Trả lời kiểu cách, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
"Vương Gia, giờ này ngày này đã không giống ngày xưa, uy nghiêm của hoàng gia, Vương Gia đối đãi như thế sao?" giọng của Dục phi từ từ trở nên nghiêm nghị.
"Mẫu phi." Kiêm Gia sắc mặt hơi có vẻ phải tái nhợt vội vàng lên tiếng nói.
"Nương nương, thần cũng không phải là ý đó, nếu như thế, vậy. . . ." Tiêu Dật nhàn nhạt lên tiếng nói.
"Không cần!" Tiêu Dật còn chưa nói xong, Kiêm Gia đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn, kéo ống tay áohắn lại, trong mắt nhìn hắn có một tia cầu khẩn.
"Chát!" Một cái bạt tai vang dội đánh vào trên mặt Kiêm Gia, sắc mặt Dục phi thâm trầm nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Thân là công chúa, lại vô liêm sỉ như thế! Bổn cung liền phạt ngươi đóng cửa suy nghĩ. Kể từ hôm nay không được ra khỏi Trường Nhạc cung nửa bước."
Mặt Kiêm Gia không thể tin nhìn mẫu phi nàng, tuyệt vọng nói: "Không! Ta không sai! Tại sao? Mẫu phi, ta muốn bảo vệ hạnh phúc của mình cũng sai lầm sao?"
"Đúng! Ngươi sai lầm rồi!" Dục phi rốt cuộc không đành lòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gan-nhau-luc-phon-hoa-tan-mat/2662163/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.