Gió lạnh buốt giá, Mạnh Đường như bị đông cứng, ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu—
Hứa Hạc Thanh và Tạ Linh Âm đang ở bên nhau!
Cô và Ngụy Xuyên giống như hai kẻ ngốc đang tự biên tự diễn vậy.
May thay chỉ ngẩn ngơ một lúc, cô kịp thời dập tắt ngọn lửa xấu hổ trong màn đêm dày đặc.
Hơi ấm bao phủ trên môi làm dịu đi vạn ngàn cảm xúc trong lòng, Mạnh Đường vỗ vỗ tay Ngụy Xuyên, ra hiệu cho cậu buông cô ra.
Ngụy Xuyên thấy cô im lặng như cái bóng cây, từ từ buông tay.
Qua khe hở lốm đốm bóng cây, Mạnh Đường nhìn thấy Hứa Hạc Thanh cúi đầu hôn Tạ Linh Âm một cái, giọng điệu đầy ủy khuất hỏi:
“Anh ghen cũng không được sao?”
“Đã nói rồi, đợi đến sinh nhật em sẽ công khai, anh gấp cái gì?” Thái độ Tạ Linh Âm cũng mềm mỏng xuống.
Mạnh Đường ngẩn người, hóa ra người mà Tạ Linh Âm e thẹn muốn giới thiệu cho họ không phải là Ngụy Xuyên mà là Hứa Hạc Thanh.
“Anh có thể không gấp sao?” Hứa Hạc Thanh ra hiệu cho cô ấy nhìn xung quanh, “Chỗ này là nơi Ngụy Xuyên dạy Mạnh Đường chơi bóng rổ, đèn màu tạo không khí thế này, ngày mai lại là Tết Dương lịch, rõ ràng là cậu ấy định tỏ tình đúng không? Hai ta yêu nhau hơn nửa năm rồi, lại để cậu ấy vượt trước anh à.”
Gió lạnh buốt giá, Mạnh Đường như bị đông cứng, ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu—
Hứa Hạc Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/2978110/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.