Lúc hai người kịch liệt phàn nàn về Phó Vân Hành, chóp mũi anh bỗng hơi ngứa.
Anh vô thức quay đầu nhìn người đang gục đầu xuống cách đó không xa, ánh chiều tà lúc hoàng hôn đáp xuống từ ngoài cửa sổ, vẽ ra cần cổ thon dài trắng nõn của cô.
Cô mặc chiếc áo sơ mi đồng phục có cổ đứng, vừa thuần khiết vừa xinh đẹp.
“Phó Vân Hành?” Để ý anh lơ đãng, nữ sinh gọi một tiếng, cũng nhìn theo tầm mắt của anh, thấy anh nhìn chằm chằm người ta.
Lông mi của cậu ta khẽ run: “Có phải cậu đang gấp gáp hay không?”
Phó Vân Hành: “Còn bài khác không?”
Phó Vân Hành không trực tiếp trả lời câu hỏi của bạn học.
Nữ sinh suy nghĩ một chút, thật ra cũng không nghĩ ra câu hỏi nào.
Phó Vân Hành cũng tự hiểu cậu ta đã nói xong.
Anh kết thúc lời nói: “Được, trở về tôi sẽ ngẫm lại.”
Không đợi bạn học trả lời, anh đã đứng dậy đi về hướng Bác Mộ Trì: “Đâu Đâu, về nhà.”
Bác Mộ Trì ngẩng đầu: “Nói xong rồi?”
Phó Vân Hành gật đầu, cầm cặp sách của hai người: “Hôm nay muốn đạp xe hay là muốn anh chở em?”
Bọn họ đều đạp xe đến trường.
Nhưng thỉnh thoảng Bác Mộ Trì sẽ làm biếng, để Phó Vân Hành chở cô.
Bác Mộ Trì liếc nhìn anh một cái: “Tự mình đi.”
Phó Vân Hành bất ngờ: “Em chắc chứ?”
“Rất chắc chắn.” Bác Mộ Trì lẩm bẩm: “Số lần tự đi xe cũng không ít nhỉ.”
Phó Vân Hành không biết sao tâm trạng của Bác Mộ Trì thay đổi nhiều như vậy, anh không ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gan-them-mot-chut/526786/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.