Kinh Trập
Hai tháng sau, Tam Á, Hải Nam.
Hải Nam tháng ba mùa xuân, chính là thời điểm phong cảnh tươi đẹp rực rỡ. Bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng toát, ánh nắng vàng ruộm, bãi biển bàng bạc… Mà nước biển xanh ngọc vốn là linh hồn của mọi cảnh đẹp, màu sắc ấy bất kể dưới ánh mặt trời hay trong mưa bụi đều đẹp đến khó lòng hình dung – thế nhưng hết thảy phong cảnh đẹp đẽ này, trong mắt Bạch Lộ đều chẳng khác nào ngày lành cảnh đẹp rỗng tuếch vô dụng. Dẫu có ngàn loại phong tình, nhưng có thể nói với ai đây?
Sáng sớm, ánh nắng ban mai vừa lên đến ngọn cây, Bạch Lộ đã tỉnh giấc. Hai tháng nay cô đều ngủ không ngon, ban đêm cứ chậm chạp không cách nào đi vào giấc ngủ, nhưng buổi sáng thì luôn tỉnh dậy từ rất sớm. Một người mang đầy tâm sự là người rất khó lòng ngủ ngon. Tuy rằng đã rời Bắc Kinh đến Tam Á bốn mùa như xuân này để làm lại từ đầu, nhưng trái tim cô dường như vẫn dừng lại ở mùa đông Bắc Kinh như cũ, suốt ngày lạnh lẽo thiếu nhiệt độ. Chỉ khi nào nhớ đến một cái tên mới cảm thấy được đôi chút ấm áp, nhưng nỗi buốt lạnh sau ấm áp lại càng giá buốt hơn – Chương Minh Viễn, cô thực sự vô cùng vô cùng nhớ anh.
Khi nhớ anh anh tận chân trời
Khi nhớ anh anh gần trước mắt
Khi nhớ anh anh ở trong đầu
Khi nhớ anh anh ngự trong tim
Mỗi lần nghe ca khúc “Truyền kỳ” do Vương Phi hát này, Bạch Lộ luôn ngân ngấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-anh-giua-hang-van-nguoi/468225/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.