Khi Bạch Lộ ra khỏi phòng bệnh thì nước mắt đã ầng ậng chực rơi. Dương Quang hẳn cũng đoán được mẹ mình nói với cô những gì, vẻ mặt anh vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, ngoại trừ thở dài cũng không biết nói gì. Anh có thể nói gì đây, anh không thể đi mắng mẹ mình hòng trút giận cho cô. Thượng Vân vừa mổ xong đang nằm trong phòng bệnh chính là kết quả sai lầm của bọn họ, làm sao có thể đã sai còn sai thêm? Sự tình náo loạn đến cục diện này, cả hai người đều không biết phải làm sao. Có lẽ, đối sách duy nhất trước mắt chính là nhẫn.
Lúc tiễn cô về, Dương Quang mới ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ban nãy mặc kệ mẹ anh có nói gì khó nghe em cũng đừng để bụng. Bây giờ bọn mình không thể so đo với bà, trước hết cứ nhẫn, cứ nhịn bà một chút.”
Cô rưng rưng gật đầu: “Em hiểu mà.”
Dương Quang còn định nói gì đó, nhưng lại bị Ninh Manh chạy tới cắt ngang: “Dương Quang, mẹ anh gọi anh vào có chuyện gì kìa.”
Trong lòng Bạch Lộ hiểu rõ, Thượng Vân thì có chuyện gì chứ, chẳng qua bà không muốn cho con trai mình cơ hội tiếp xúc với cô thêm mà thôi. Anh không biết làm sao đành nhìn cô một cái: “Vậy em tự về đi nhé, đi đường cẩn thận.”
Dương Quang quay về phòng bệnh, nhưng Ninh Manh không lập tức đi theo, cô ta dùng ánh mắt sắc bén ác liệt như thẩm phán nhìn về phía Bạch Lộ: “Chị còn mặt mũi đến đây sao, nhìn xem dì Thượng đã bị chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-anh-giua-hang-van-nguoi/468236/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.