Thiên Thiên cầu xin ông trời, phù hộ Thẩm Hạo thỉnh thoảng mất đi tật xấu.
Ông trời quả thật thỏa mãn tâm nguyện của cô, Thẩm Hạo đứng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, chỉ cười.
Nhưng Thiên Thiên thà rằng anh nói chuyện, vì cách cười của anh cực kì quỷ dị.
“Anh anh anh anh ra lúc nào?” Thiên Thiên kinh hãi quá nên nói năng lộn xộn.
“Tỉnh ngủ liền ra.” Thẩm Hạo nói, bên môi hiện lên ý cười rõ ràng, thật hài hước.
Vậy anh ấy rốt cuộc có nghe thấy không a.
“Cám ơn đã tiếp đãi,” Thẩm Hạo nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, anh phải đi rồi.”
“Em tiễn anh.”
Đi tới cửa, Thẩm Hạo xoay người, cười cười, “Anh phải chào bác gái một tiếng.”
Thiên Thiên nhướng mày, “Không cần đâu.”
“Phải đi chứ, đây là lễ phép cơ bản nhất.” Thẩm Hạo thành thật nói.
“Vậy…được rồi.” Thiên Thiên do dự một chút, đưa anh vào nhà bếp, lúc này má Diêu đang tỉ mĩ chuẩn bị cơm chiều.
Thẩm Hạo mới kêu một tiếng “bác gái”, má Diêu liền đáp rất nhanh, tươi cười hào phóng nói: “Tiểu Thẩm a, ở lại ăn cơm chiều đi, bác làm sắp xong rồi, chờ ba của Thiên Thiên về, bác xào cải thìa là có thể dọn cơm.”
Thẩm Hạo không hề kinh ngạc, “Có phiền bác không ạ?”
“Không đâu, không đâu, thêm một đôi đũa mà thôi.” Má Diêu lau tay lên tạp dề, nở nụ cười thật tươi.
“Vậy thì con không khách khí.”
Má Diêu cười tít mắt, “Con xem như ở nhà là được rồi.”
“Dạ dạ.” Vì thế người họ Thẩm nào đó liền vâng dạ hết sức ngoan ngoãn.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-anh-la-dieu-my-le-day-bat-ngo/1497792/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.