Trên bục sân khấu, ánh hào quang của giáo viên nổi tiếng được mời đến – Dư Minh – đã hoàn toàn bị Mai Lộ Lộ cướp mất. So với những người lớn quanh co lòng vòng, không dám nói thẳng, né tránh sự thật thì cô giống như một thanh kiếm sắc bén chém đứt những điều không thể nói đó, để lộ ra bản chất thực sự của những buổi diễn thuyết này.
Mọi người không ai biết mâu thuẫn giữa Mai Lộ Lộ và Dư Minh, nên đối với bài phát biểu của cô, họ mặc định đó là một học sinh giỏi không thể chịu nổi đám người cứ mãi vòng vo không đi thẳng vào vấn đề.
Người dẫn chương trình định lấy lại micro, nhưng Mai Lộ Lộ nói: “Bài phát biểu của em vẫn chưa kết thúc.”
Cô cầm micro, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dư Minh, nói nhấn mạnh từng từ chữ một: “Tôi sẽ mãi mãi biết ơn pháp luật, thề sẽ bảo vệ sự tôn nghiêm của nó đến cùng.”
Cô bé từng đơn độc không ai giúp đỡ, cô bé đó chỉ có pháp luật là điểm tựa duy nhất, giờ đây đã cô bé ấy đã trưởng thành. Cô kiềm chế cơn giận dữ, hơn nữa cô cũng lựa chọn bảo vệ danh dự của luật pháp.
Năm đó, luật pháp đã bảo vệ thế giới nội tâm của cô. Cho dù người khác nói như nào thì trong lòng thâm tâm một đứa trẻ, luật pháp cao hơn tất cả những lời người khác nói. Cô tin chắc rằng mình vô tội, Dư Minh mới là kẻ phạm tội quấy rối trẻ em và đáng lẽ phải bị tống vào tù. Những người khác không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-co-ay-thanh-nam-hoa-khai/2622412/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.