Hoắc Văn Thanh theo Tô Nam lên lầu.
Căn hộ của Tô Nam chỉ rộng khoảng tám mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ. Phòng ngủ phụ liền kề phòng khách được đập thông nửa bức tường để làm phòng làm việc. Phòng khách không có tivi mà treo một màn chiếu và dàn âm thanh. Nhà bếp được thiết kế mở, tủ bếp kéo dài đến góc tường tạo thành một chiếc bàn nhỏ, vừa làm quầy bar vừa làm bàn ăn.
Phong cách trang trí là sự kết hợp giữa phong cách Pháp nhẹ nhàng và phong cách gỗ tự nhiên, tạo nên một tổng thể tươi sáng, đơn giản mà ấm cúng. Đặc biệt, trên tấm thảm trải sàn bằng nhung trước ghế sofa còn có vài chiếc gối ôm với hình dáng ngộ nghĩnh khác nhau, như SpongeBob, Patrick Star,...
Hoắc Văn Thanh bất giác tưởng tượng ra cảnh Tô Nam cuộn mình trong chăn, ôm gối ôm xem phim.
"Xin lỗi, tôi không chuẩn bị sẵn dép mới." Tô Nam đưa đôi dép của mình cho Hoắc Văn Thanh, còn mình thì đi chân trần trên sàn nhà. "Chắc sẽ hơi chật, anh cố mang tạm nhé."
"Không sao." Hoắc Văn Thanh thay dép, Tô Nam lại tiện tay nhận lấy áo khoác hắn vừa cởi ra, vuốt phẳng rồi treo lên tủ quần áo nhỏ ở lối vào.
"Uống gì đây?" Tô Nam đi đến tủ rượu nhỏ cạnh bàn ăn, "Chỗ tôi không có rượu ngon, anh cũng chịu khó một chút nhé."
Hoắc Văn Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Tôi không kén chọn như vậy đâu, em cứ quyết định, tôi uống gì cũng được."
Tô Nam cười: "Nói gì cũng được mới là kén chọn nhất đấy." Nói rồi, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-duoc-nam-son-mong-ly-truong/2704978/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.