Không nói đến thân phận của Triệu Tự Hàn, chỉ riêng việc anh ta là bạn tốt của Hoắc Văn Thanh, cũng đã đủ để Tô Nam không từ chối lời mời của Triệu Tự Hàn.
Anh muốn đến bên cạnh Hoắc Văn Thanh, thì nhất định phải bước vào chốn danh lợi ở tầng lớp thượng lưu kia.
Vẫn như trước, Hoắc Văn Thanh đã chuẩn bị quần áo từ trong ra ngoài cho anh. Tô Nam có chút dị nghị, buột miệng nói: "Hình như anh rất thích tặng quần áo cho em."
Hoắc Văn Thanh thản nhiên đáp: "Không thích à?"
"Cũng không hẳn, nhưng mà có phải hơi nhiều quá rồi không?" Thậm chí ngay cả quần áo mặc thường ngày, dạo này hắn cũng để quản gia Phương mang đến rất nhiều. Tủ quần áo của Tô Nam sắp không chứa nổi nữa, thêm vào đó chúng quá đắt tiền nên anh cũng không biết cách giặt giũ.
Hoắc Văn Thanh im lặng một lát, rồi nói vào điện thoại: "Trong điện thoại Lương Nhược có một trò chơi, đó là bỏ tiền mua đủ loại quần áo đẹp cho nhân vật trong game, cưng chiều như báu vật. Con bé nói đấy là một trong những cách xả stress của nó. Tôi bận hơn nó, không có thời gian chơi game."
Đến đây hắn dừng lại, nhưng Tô Nam đã hiểu được hàm ý của hắn, anh vừa buồn cười vừa nói: "Vậy được rồi, anh cứ coi em như trò chơi mà chơi đi."
Hoắc Văn Thanh cũng khẽ cười: "Tôi không coi em là trò chơi, tôi coi em là báu vật."
Bất ngờ nghe được câu nói này, Tô Nam không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh, ngoan ngoãn mặc bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-duoc-nam-son-mong-ly-truong/2704993/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.