Hoắc Văn Thanh đáp chuyến bay đêm trở về, trước khi về nhà lại vòng đường đến bệnh viện một chuyến, chỉ để gặp Tô Nam.
Nhìn thấy Tô Nam chạy như bay về phía mình, gió lạnh buốt cùng hơi thở nóng rực ập vào lòng, mọi mệt mỏi của những ngày bận rộn cuối cùng cũng theo gió mà tan biến.
"Làm gì mà chạy vội thế, áo khoác cũng không thèm mặc." Hoắc Văn Thanh ôm Tô Nam, vùi đầu vào tai anh, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt cùng hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh.
"Không sao, em không lạnh. Sao anh lại về bất ngờ thế?" Tô Nam vẫn còn thở gấp vì chạy, tim đập thình thịch.
"Mệt quá, đến sạc pin." Hoắc Văn Thanh nói.
Tô Nam lập tức mềm lòng, siết chặt vòng tay ôm Hoắc Văn Thanh hơn một chút: "Em cũng nhớ anh."
Hoắc Văn Thanh bật cười, cái ôm kéo dài thêm vài giây nữa. Khi gió lạnh lại nổi lên, Hoắc Văn Thanh buông anh ra, hắn nhận lấy chiếc áo khoác dạ cashmere mà bác Phương đưa tới, bọc Tô Nam kín mít.
"Được rồi, về nghỉ ngơi đi."
Tô Nam ngẩn người, anh ngước mắt lên thì thấy Hoắc Văn Thanh tháo đôi găng tay da trên tay ra, những ngón tay ấm áp chạm vào má anh.
"Tôi cũng phải về rồi." Hoắc Văn Thanh nói, "Ngày mai tôi sẽ lại đến."
Sương đêm dày đặc, hai người đứng ngoài trời gió rét, quả thực là quá lạnh. Tô Nam gật đầu, trong mắt ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-duoc-nam-son-mong-ly-truong/2704998/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.