Hai người ở trên chiếc giường nước "mây mưa" gần hết đêm, mãi đến khi Tô Nam ngủ thiếp đi mới dừng lại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Nam phát hiện mình không nằm trên giường mà là trên sàn nhà cạnh giường, bên dưới có trải một tấm chăn nệm mềm mại.
Hoắc Văn Thanh ngồi bên cạnh anh, lưng dựa vào ghế lười, cụp mắt nhìn điện thoại. Nghe thấy động tĩnh, hắn liếc mắt nhìn sang: "Tỉnh rồi à."
"Ừm." Tô Nam đáp một tiếng, cổ họng khô khốc như cái chiêng vỡ. Hoắc Văn Thanh đưa tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường, đưa cho anh.
Nước ấm trôi xuống cổ họng, hơi rát, nhưng cũng thật khoan khoái. Khi cảm giác khó chịu qua đi, Tô Nam mới hỏi hắn: "Sao chúng ta lại ngủ ở đây?"
Hoắc Văn Thanh đang sắp xếp công việc trên điện thoại, cười nói: "Em đổi giường thành giường nước, dùng để làm t.ình thì được, chứ ngủ thật thì chịu chết."
Giọng điệu thẳng thừng pha chút bông đùa của hắn khiến Tô Nam đỏ mặt xấu hổ. Nhưng đúng là do anh đã không suy nghĩ chu đáo, chỉ mải vui mà quên mất chuyện ngủ nghỉ, cũng quên mất căn hộ này chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường.
Hoắc Văn Thanh lại không quá câu nệ, hắn lấy chăn ra trải tạm dưới sàn cạnh giường, cả hai cứ thế tạm bợ qua đêm.
Sau khi ở bên nhau, Tô Nam ngày càng cảm thấy Hoắc Văn Thanh đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới quen. Hoặc cũng có thể là cách nhìn của anh về hắn đã thay đổi. Trong nhiều chuyện, hắn không hề câu nệ, ngược lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-duoc-nam-son-mong-ly-truong/2705018/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.