Đào Vũ Sâm nắm lấy cổ tay của cô, lực rất lớn khiến cô rất đau, nhất thời tất cả dũng khí vừa rồi đều bị dập tắt, chuyện lớn mật vừa rồi đã khiến cô cảm thấy rất mất mặt, cô không hề nghĩ đến cảnh tượng mình bị từ chối như thế này, bây giờ cô cảm thấy rất bối rối.
“Xin lỗi.” Tư Ngữ Ngưng thu tay về, cảm giác nóng rát vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, không thể xua đi.
“Ôi. . .” Đào Vũ Sâm thở dài, ôm Tư Ngữ Ngưng vào trong lòng. Anh cảm thấy cô gái này cứ luôn làm anh rất thích, một cảm giác mềm mại trong tim khiến anh không muốn miễn cưỡng cô.
Lúc này chỉ còn tiếng hít thở, Tư Ngữ Ngưng cứng đờ nằm trong lòng Đào Vũ Sâm, nhắm mắt lại tự thúc giục bản thân mình ngủ nhanh một chút, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.
“Nói cho tôi biết cô khó xử chuyện gì đi.” Đào Vũ Sâm biết người trong lòng không ngủ, phá vỡ sự yên lặng hỏi cô.
“Tôi cần tiền.”
Ba chữ đơn giản như thế đã khiến cho cô phải như thế này, muốn sinh tồn trong xã hội này, ai mà không hạ mình. Đào Vũ Sâm cũng nghĩ là cô vì tiền, nhưng nói thẳng như vậy cũng khiến anh lấy làm kinh hãi.
“Bao nhiêu?”
“120 vạn”
120 vạn đối với anh là con số nhỏ, đồng thời anh cũng tình nguyện giúp cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: “Ngày mai tôi ghi chi phiếu cho cô, con gái phải tìm được lang quân như ý của mình, đừng. . . đơn giản bán thân thể của mình như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-so-menh/257276/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.