Ngày mùa thu mờ mịt, ánh mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh, sàn nhà đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo phản chiếu tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thưa thớt, từ từ hạ xuống trên thân thể mảnh mai.
Kiều Tâm Du xụi lơ, ngồi trên mặt đất đen sẫm, sợi tóc sáng mềm như tơ, bay ở trước ngực, che đi gương mặt thanh tú của cô nhưng không che được những giọt nước mắt, còn có hơi thở tràn ngập ưu thương.
Nước mắt vô thanh vô tức chảy mạnh, tầm mắt của cô mơ hồ nhưng không thể làm mờ cảm giác đau đớn khoan tim liệt phổi. Nếu tâm không bị lạc phương hướng như vậy, hẳn là cũng sẽ không đau như vậy!
Hắn đối với cô rất tệ, rất tệ, tiếp tục phá hủy, đến khi phá hủy hoàn toàn mới thôi. Vì sao, vì sao đột nhiên đối xử dịu dàng với cô, quan tâm với cô, khiến người chưa từng được thương yêu trong lúc nhất thời không chống đỡ được, không cẩn thận để trái tim bị đắm chìm, đã không thể tự kìm chế.
"Cộp cộp..." Phía sau truyền đến tiếng gót giày đập xuống sàn nhà.
Kiều Tâm Du lập tức thu lại ưu thương, lau đi nước mắt vương trên mặt. Mặc kệ con đường tương lai có gập ghềnh như thế nào, cô cũng phải tiếp tục bước đi. Cô tin tưởng chắc chắn chỉ cần dùng sức hít thở là có thể ngửi thấy hương vị ánh mặt trời.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Kỳ thật lúc Kiều Tâm Du bị Nhâm Mục Diệu dắt vào căn phòng tổng giám đốc, một màn kia vừa đúng lúc bị Trầm Trạm Vân nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283608/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.