Kiều Tâm Du không có hạnh phúc, một chút cũng không hạnh phúc. Lúc này hắn thật hối hận chính mình lại dễ dàng buông tay.
Phương Đình ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở, "Tâm Du, anh thích em." Đôi mắt sáng chói như sao hiện lên gợn sóng nhẹ, kích thích một vòng nước xoáy, như muốn kéo Kiều Tâm Du vào trong.
Kiều Tâm Du bỗng chốc thu hồi tầm mắt của mình, bối rối chuyển hướng khác "Thật xin lỗi......"
Cô không thể cho hắn một trái tim nguyên vẹn, đối với hắn như vậy quá không công bằng.
"Tâm Du, không cần vội trả lời, cứ từ từ suy nghĩ." Trên mặt Phương Đình có vẻ mất mát, trên mặt lại bày ra tươi cười ấm áp, giống như mặt trời ngày đông ấm áp nhu hòa.
Hắn ân cần, sự bao dung của hắn, cho cô cảm giác như người thân. Cái gọi là người thân, chính là bất kể lúc nào, cô đi mệt rồi, có thể cho cô nghỉ ngơi, cho cô một lá chắn, có thể đến an ủi cô.
Kiều Tâm Du chỉ khi ở bên cạnh hắn mới có thể tháo xuống lớp ngụy trang nặng nề của mình, "Anh Phương Đình......" Tiếng nói nghẹn ngào từ cổ họng Kiều Tâm Du bật ra, cô nhào vào ngực hắn, "Em đau lắm, đau lắm ...... Chân thật sự rất đau......"
Nước mắt mặc sức như trận hồng thủy, chảy xuống, giọt nước mắt trong suốt dọc theo hai má tú lệ rơi xuống, hiện ra nhiều chua xót .....
Là chân đau, hay là lòng đau? Cô đến khóc cũng phải tìm cho mình một cái cớ.
Phương Đình ôm lấy thân thể run rẩy không thôi, khẽ vuốt phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283651/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.