"Tôi không muốn cho cô thứ "tự tại" đó!" Nhâm Mục Diệu khó chịu nói, không để ý tới cô càng không thèm hỏi cô.
Hai chân Kiều Tâm Du đá lung tung, hỏi ngược lại: "Hôm trước rõ ràng anh bảo tôi ngủ ở phòng khách mà? Anh, anh, con người anh sao thích nói một đằng làm một nẻo thế!"
Đôi mắt xinh đẹp của Nhâm Mục Diệu chợt lóe, "Tôi chính là thích nói một đằng làm một nẻo đấy." Một bộ biểu tình thẳng thắn, hùng hồn kèm xỏ lá, đuôi chân mày thẳng như thanh kiếm của hắn giương lên, "Thì sao?"
Kiều Tâm Du giận đến bĩu môi, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhâm Mục Diệu cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chiếc chăn êm ái lên cho cô, "Tôi phải về công ty, có chuyện gì em cứ gọi bác sĩ và y tá!"
Kiều Tâm Du dường như hờn dỗi, cô chôn chặt mình trong chăn, bao bọc mình toàn diện không chút khe hở, tỏ vẻ không để ý đến hắn.
Nhâm Mục Diệu nhìn biểu hiện như trẻ con của cô, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, im lặng thở dài, con ngươi vẫn bị bao phủ bởi một màu đen. Vươn tay muốn vuốt ve mái tóc dài phiêu dật của cô, nhưng bàn tay nóng ấm của hắn bỗng dừng lại trong bầu không khí lạnh băng, hơi nóng dần dần tan đi...... Hắn không biết, chờ Kiều Tâm Du bồi dưỡng thân thể tốt lên, rồi sẽ mở miệng thế nào để nói cho cô biết về chuyện sinh non?
Lẽ tất nhiên, hắn phải ra loại quyết định ác độc ấy, hiện giờ hắn không cần phải đối xử tốt với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283731/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.