"Tâm Du!" Nhâm Mục Diệu khẽ kêu lên một tiếng, tiến lên đỡ Kiều Tâm Du dậy.
Kiều Tâm Du giùng giằng đẩy tay hắn ra, bởi vì chạm đến vết thương, một trận đau nhức kịch liệt giống như dòng điện bỗng chốc chảy qua toàn thân cô, cô loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
Con ngươi trong suốt như thủy tinh, cực kì óng ánh, ẩn hiện lên tia huỳnh quang, cô nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Giải phẫu sinh non? Anh nói thật sao?" Kiều Tâm Du cho là mình nghe nhầm, bèn lặp lại một lần nữa.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn bỗng chốc ngưng trệ, thẳng tắp nhìn cô.
Nước mắt trong suốt dần lăn xuống, lạnh băng, "Thì ra anh vẫn còn giữ cái mưu đồ ấy đối với đứa bé này......" Thân thể mỏng manh của cô lảo đảo mấy cái, miễn cưỡng dựa vào vách tường mới có thể đứng lên, hệt như chiếc lá mùa thu nhẹ hẫng, "Đúng! Đứa bé này là trói buộc của anh, là gánh nặng của anh, làm sao anh có thể lưu nó lại chứ? Ha ha...... Là do tôi quá ngu, tin lời của anh...... Ha ha......"
Cánh môi trắng bệch thoáng hiện lên một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, tiếng cười của cô thật thê lương, thật đau buồn, thất vọng......
"Tâm Du." Nhâm Mục Diệu nhìn dáng vẻ này của cô, cảm giác như trái tim bị một tảng đá đè ép, khiến hắn thở không thông, "Đừng như vậy, có được hay không?"
"Vậy anh muốn tôi như thế nào?" Kiều Tâm Du cuồng loạn hướng về hắn gào thét, "Ngoan ngoãn đem con lấy ra?" Nước mắt trong khoảnh khắc tuôn trào, thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283737/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.