Các cô giúp việc làm bộ như không nghe thấy gì, cầm khăn tiếp tục lau nhà, và đổ thủy tinh. Còn tài xế, đang đứng trước cửa, thì ngửa đầu nhìn về phía chân trời, dù bầu trời hiện giờ đang cực kì âm u, không biết hắn ta đang nhìn cái gì nhỉ.
"Được rồi, được rồi! Em sẽ mang cơm tới cho anh. Anh muốn ăn gì?"
"Em......" Nhâm Mục Diệu đến gần lỗ tai cô, nói nhỏ.
"Nhâm Mục Diệu!" Kiều Tâm Du tức giận, dậm chân, hắn lại trêu cô.
Đôi tay Nhâm Mục Diệu mạnh mẽ vòng qua chiếc eo thon của cô, "Được rồi, được rồi, anh sẽ không trêu chọc em nữa. Món gì cũng được, bảo đầu bếp chuẩn bị, không cho phép em động chân, động tay."
"Sao? Anh ghét món em làm, rất khó ăn sao?"
"Anh chỉ sợ em mệt thôi." Nhâm Mục Diệu cúi người muốn hôn cô.
Kiều Tâm Du cố ý tránh né, "Đừng, bên cạnh còn có người đó?"
"Yên tâm, bọn họ không thấy đâu." Khẽ hôn đôi môi hồng.
Kiều Tâm Du buồn bực, mọi người không điếc cũng không mù, làm sao lại không nghe, không thấy gì được đây? Cái tên Nhâm Mục Diệu này, lại đem cô xem như con nít ba tuổi tha hồ mà đùa bỡn nữa rồi.
————
Trong căn phòng hội nghị to lớn, một hàng người đại diện cho tập đoàn đang ngồi ngay thẳng, lúc nhìn thấy một bóng người cao to đi tới, đều đồng loạt đứng lên, "Chào ngài, Nhâm tổng giám đốc."
"Mọi người ngồi đi!" Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong thành một nụ cười nhạt, vẻ vui sướng trên mặt không chút che giấu, dù muốn cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283765/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.