"Bà nội!" Giọng nói trong trẻo của Kiều Tâm Du truyền đến.
Bà nội Nhâm thấy Kiều Tâm Du thì vui vẻ ra mặt, nắm lên cổ tay Nhâm Dịch Tuấn "Kia là vợ của Nhâm Mục Diệu, cháu có nhìn thấy không, sau này cháu cũng phải tìm một người vợ như vậy về cho bà nghe chưa!?."
Kiều Tâm Du sau khi rời khỏi công ty Nhâm Thị, vội tới nơi này, cô còn đem bánh ngọt tự mình làm mang đến cho bà nội nếm thử. Thấy người bên cạnh bà nội, cô bỗng cảm giác có chút quen thuộc, "Anh, anh...... Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
"Tiểu Tuấn, cháu đã từng gặp con bé à?" Bà nội kinh ngạc nhìn Nhâm Dịch Tuấn.
Đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn không có chút xoay chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Du, hàm ý sâu xa nói, "Có lẽ vậy."
"A!" Kiều Tâm Du bất ngờ, sợ sệt nói: "Tôi nhớ rồi, anh đã từng cứu tôi lúc ở Thánh Thác Rini. Thật không ngờ, chúng ta lại có duyên gặp nhau tại nơi này."
"Anh chồng cứu em dâu? Rất khéo......" Bà nội không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nhâm Dịch Tuấn, "Không phải ư!?."
"Anh chồng?" Kiều Tâm Du quay đầu nhìn hắn, "Anh là anh hai của Nhâm Mục Diệu? Sao tôi chưa từng nghe nói tới?" Không trách được, vì sao cô lại cảm thấy ánh mắt của hắn rất quen thuộc. Ánh mắt của anh em bọn họ giống nhau như đúc, đều đen nhánh và sắc bén.
Vẻ mặt Nhâm Dịch Tuấn trở nên âm trầm, hắn không nói một lời nào, nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người Kiều Tâm Du.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283769/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.