"Sao cô đột nhiên trở nên ...... ân cần như vậy......" Lương Tử Ngưng tỏ vẻ mặt khinh bỉ.
Chân mày Kiều Tâm Du nhíu lại một chút, "Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ hại cô?"
"Cô đối xử tốt với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng." Lương Tử Ngưng thẳng thắn, "Sau khi tới phần đường dành riêng cho người đi bộ, tôi muốn xuống xe!"
Tài xế dừng lại, Lương Tử Ngưng nhanh chóng xuống xe, đóng mạnh cửa lại.
Kiều Tâm Du cũng xuống xe theo, phất tay một cái với tài xế, "Khi nào tôi gọi điện, anh hãy tới đón chúng tôi."
"Sao cô cứ như âm hồn không tan đi theo tôi vậy hả?!" Lương Tử Ngưng dừng bước, hung tợn trừng mắt liếc Kiều Tâm Du đang theo sát sau lưng cô.
Lương Tử Ngưng càng không để cho cô đi cùng, Kiều Tâm Du càng cảm thấy trong lòng cô ta như có quỷ. Khóe miệng lặng lẽ giơ lên, một nụ cười nhạt xuất hiện trên mặt, "Không phải cô nói khi tôi đối xử ân cần với cô, cô cảm thấy sợ hãi sao! Cũng đúng lúc, tôi muốn cô cảm thấy sợ." Miệng cố ý toét ra, lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn với tám cái răng.
"Cô......" Lương Tử Ngưng có chút nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt siết chặt, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Du, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Kiều Tâm Du đã bị ánh mắt ác độc của cô róc xương lóc thịt rồi."Nếu cô thích theo đuôi tôi như vậy, tôi cũng không ngại!"
"Gì mà theo đuôi, khó nghe vậy! Nói bám như gấu koala được rồi." Kiều Tâm Du lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283826/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.