Căn phòng bên trong được ánh sáng màu lam yếu ớt chiếu rọi, giờ đây nó hệt như một hồ nước lẳng lặng ..... Vì Kiều Tâm Du sợ bóng tối, nên Nhâm Mục Diệu gắn những chiếc đèn đêm ở từng góc của căn phòng. Như thế thì cho dù chỉ có một mình cô ở đây, cô cũng không cảm thấy sợ.
Tiếng sột soạt che giấu đi tiếng hít thở nhàn nhạt của Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu cởi áo vest xuống, bò lên giường, đưa đầu mình lại gần cô, hỏi:
"Tâm Du, em đang ngủ sao?"
"......" Trừ tiếng hít thở nhỏ nhẹ, thì không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
Gương mặt Nhâm Mục Diệu hiện lên vẻ ấm áp, hắn cười một tiếng, đang muốn xoay người đi thay quần áo, kết quả cánh tay hắn lập tức bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo lại.
"Đừng rời khỏi em .....". Giọng điệu dịu dàng như những đám mây mềm mại lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng khuất phục trái tim của Nhâm Mục Diệu
Nhâm Mục Diệu cho là cô nằm mơ, hắn đưa tay gỡ tay cô ra.
Kiều Tâm Du bỗng chốc ngồi dậy, vòng đôi tay mình qua eo Nhâm Mục Diệu "Đừng bỏ em mà."
Nhâm Mục Diệu cảm thấy lưng mình nóng lên, thân thể mềm mại của cô truyền đến một mùi thơm thanh nhã, "Yên tâm đi, anh vĩnh viễn cũng không bỏ em."
Đôi con ngươi tối tăm của hẳn bỗng xoay chuyển, "Em giả bộ ngủ! Lại dám trêu chọc anh......"
"Bất ngờ trêu chọc một chút, để cho anh động não nhiều hơn, phòng ngừa khi về già trở thành si ngốc." Kiều Tâm Du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283834/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.