Hai ngày nữa anh không cần tới đây.”
Dịch Hồi nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vì sao? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải…” Tạ Xuân Hồng không thể để anh hiểu sai ý cô, hạ quyết tâm tàn nhẫn mở miệng, “Chúng ta đều đã đạt được ý muốn, dây dưa thật bất tiện.”
Ánh mắt Dịch Hồi đang nhìn cô đột nhiên có rút lại rất nhanh, thẳm sâu trong đôi mắt đen láy bỗng nhiên xuất hiện hai đốm lửa nhỏ, rồi sau đó nhanh chóng lan tràn thanh hai đám lửa hừng hực cháy.
Dịch Hồi cầm chặt nắm cửa đến tay nổi gân xanh, khuôn miệng mở rộng nhưng tuyệt nhiên không phát ra được tiếng nào.
Tạ Xuân Hồng không chút sợ hãi đối diện với anh, cố gắng hết sức duy trì nét mặt lạnh nhạt, trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Dịch Hồi chậm rãi thở ra một hơi, hít sâu vào một hơi, sau đó khó khăn hỏi: “Em nghĩ … Cho rằng như vậy?
Tạ Xuân Hồng trầm mặc không nói nhìn anh, trong ánh mắt xuất hiện một sự thản nhiên cùng áy náy.
“Em thật sự nghĩ rằng, anh đến đây chỉ là vì cùng em … Tạ, Xuân, Hồng, em rốt cuộc xem anh là cái gì?” Âm thanh của Dịch Hồi không cao, từng chữ từng chữ một phát ra thậm chậm, Xuân Hồng nghe ra trong giọng nói đó nặng nề áp lực cùng sự ẩn nhẫn, “Đàn ông khi đến với phụ nữ đều là ngựa đực sao?”
Ánh mắt vốn đen bởi vì lửa giận mà càng thêm lóe sáng, Dịch Hồi cố gắng kiếm chế những lời trách móc đang muốn thốt ra, đôi môi mỏng mím
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-lai-vui-ve/841813/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.