Xin lỗi.
Vì anh quá tốt với em,
khiến em cảm thấy sự hiện diện của anh bên cạnh em là một điều rất tự nhiên,
tự nhiên đến nỗi em đã không quan tâm tới quá khứ và tình cảm của anh.
Bây giờ, em chỉ mong ước,
Chúng ta sẽ quan tâm tới nhau
nhưng sự quan tâm đó sẽ bắt đầu từ em.
Thật lạ, sau khi chúng tôi vừa quay người rời khỏi khu vui chơi, những hình ảnh vừa rồi, trong nháy mắt giống như thành phố chìm dưới đáy biển, đều tan biến hết.
Tôi kinh ngạc đến nỗi cô vùng ra khỏi tay bố, chạy về phía trước.
“Bố, sao mọi thứ đều biến mất thế ạ?”
Không thấy bố trả lời, tôi quay đầu lại nhìn, không thấy bố đâu cả. Tôi vô cùng ngạc nhiên, cúi xuống nhìn mình một cái, thì phát hiện ra tôi không còn mang hình dáng lúc nhỏ nữa, mà đã quay lại với đúng hình dáng khi lớn.
Kỳ lạ quá mức!
Xung quanh chỉ còn lại những đám sương mù mờ ảo.
Không xác định được phương hướng, lại chẳng có đèn chỉ dẫn, những gì tôi có thể làm là đi thẳng về phía trước, cứ thế đi, đi mãi.
Chỉ có điều, trong đầu luôn xuất hiện những hình ảnh ban nãy. Đó hình như là những hình ảnh đã xảy ra khi tôi còn nhỏ. Nhưng có lẽ do thời gian đã quá lâu, nên tôi không nhớ rõ được nữa.
Vậy, cậu bé đó là ai?
Giả sử nói gặp nhau chính là duyên phận, thế duyên phận giữa tôi và cậu bé vừa rồi là gì? Những ngày tháng sắp tới, tôi sẽ gặp lại cậu bé chứ?
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-nhau-noi-thien-duong/434725/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.