Sáng sớm ngày thứ 2, Tô Tố đến chỗ làm thì phát hiện ra Bốc Diệu Liễm đang xì xụp uống nước bằng chiếc cốc hoạt hình của mình.
“Á….sao cậu lại dùng cốc của tôi thế?” Họ Tô nào đó hét lên, tức giận vươn tay ra giành lại khiến cho chiếc cốc rơi xuống đập vào tường, vỡ tan tành.
Thật là mất mặt quá, người đâu mà lại vừa uống vừa phun nước miếng vào trong cốc chứ, Tô Tố phẫn nộ thầm nghĩ.
“Chị đừng giận nữa, chị Tô à, cốc chén là để phục vụ con người mà, hay là chị cứ lấy cốc của tôi mà dùng tạm.” Lộp bộp lộp bộp, đồng chí tiểu Bốc ngoáy mông, lấy ra một cái cốc làm bằng thép không gỉ bị biến dạng từ trong đống đồ tạp nham của mình rồi nói với Tô Tố: “Mặc dù bề ngoài không đẹp nhưng đều có thể uống nước được.”
“Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả, Tiểu Bốc?” Tô Tố tay cầm chiếc cốc biến dạng vừa giành được của tiểu Bốc, buồn bực hỏi.
“Ối…uống thuốc, uống thuốc!!!” Lần này, đồng chí tiểu Bốc hét lên, sau đó vội vàng móc một chiếc lọ từ trong túi áo trước ngực ra, lấy một nắm thuốc và nuốt xuống, rồi loạn lên tìm cốc nước.
“Á, cốc của tôi.” Lâm Đạt bên phòng thị trường tái mặt, rưng rưng nước mắt mà thốt lên.
“Anh cần dùng gấp sao?” Đồng chí tiểu Bốc bị nghẹn thuốc, rất vô tội hỏi “Nếu cần gấp thì dùng cái này đi.” Sau đó liền đoạt lại chiếc cốc méo mó từ tay Tô Tố, ném cho Lâm Đạt.
Ánh mắt Lâm Đạt thê lương mà bi phẫn liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-anh-chang-cuc-pham/1577174/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.