Ngày khi bước vào phòng, Tô Khuynh đã nhạy bén nhận ra không khí bên trong có gì đó không đúng lắm, thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt quét qua người nàng, giống như có ẩn ý nào đó.
Tô Khuynh bắt đầu căng thẳng hơn, một dự cảm không ổn dâng lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão thái thái không chờ nối nữa nên muốn đâm thủng lớp giấy mỏng này rồi sao?
Sợ cái gì thì cái đó tới, không đợi nàng bày biện đồ ăn lên bàn, lão thái thái đã ngăn nàng lại, nói câu ‘đừng vội’, rồi kéo nàng qua một bên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Hơi thở của Tô Khuynh đột nhiên cứng lại.
Sau một hồi đánh giá, trên mặt lão thái thái lộ ra vẻ hài lòng, vỗ vỗ tay nàng hiền hậu nói: “Đứa trẻ ngoan, nhìn tướng mạo của ngươi thì đã biết là người có phúc rồi. Bình thường cũng chững chạc lễ độ, rất hợp ý ta, hôm nay bà già ta sẽ cho ngươi một bất ngờ lớn.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Khuynh đại biến!
Lão thái thái thấy thế, quay sang nhìn Điền thị rồi cười ha hả, nói đùa: “Nhìn đứa trẻ này đi, uổng công ta vừa mới khen nó chững chạc xong. Ta còn chưa nói gì mà nha đầu này đã sợ tái hết cả mặt rồi! Đúng là phí lời khen quá mà.”
Điền thị hùa theo trêu ghẹo hai câu, trong lòng lại nghĩ, người sáng suốt đều biết nha đầu này không hề vui vẻ. Mấy ngày nay, ai cũng nhìn ra ý định của lão thái thái, sau nha đầu này lại không nhìn ra chứ? Không những không lộ ra vui mừng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229553/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.