Ôn Nhung không phải là người hay để ý đến những thứ lặt vặt, bình thường hô bạn gọi bè phàm ăn tục uống, tướng ăn đương nhiên tuyệt đối là kiểu nhiệt tình phóng khoáng, diễn xuất kiểu thục nữ của em gái cô trong mắt cô lại có vẻ quá giả quá không tự nhiên. Nhưng lúc này, linh quang trong đầu cô chợt lóe lên, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bỏ dồi nướng xuống, chỉ tiếc Phó Tô sớm đã nhìn thấy hình tượng há mồm to cắn miếng lớn kinh điển của cô.
Ôn Nhung có chút khẩn trương, lần trước gặp mặt bọn họ Phó Tô lạnh mặt mà đi, mặc dù cô không biết mình nói sai cái gì, sao lại chọc đến anh, nhưng vô tình gặp được ở đây, Ôn Nhung cảm thấy đây cũng là một cơ hội để hóa giải sự hiểu lầm.
“Phó Tô, anh cũng tới du xuân?”
Phó Tô nhìn đôi môi bóng loáng của cô, bất động thanh sắc rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay đưa cho cô nói: “Tôi có việc ở gần đây, khách hàng nghe nói ở đây có triển lãm hoa, muốn tới đây xem một chút? Còn em?”
Ôn Nhung nhận lấy khăn giấy vội vàng lau miệng: “Bọn nhỏ đi chơi xuân, em là giáo viên giám sát.”
Phó Tô gật đầu một cái, lại thấy dồi nướng cô giấu ở sau lưng, hỏi: “Chưa ăn cơm trưa?”
“Chỉ mang theo chút đồ ăn vặt…” Cô đem chữ không đủ ăn nuốt xuống trong bụng.
Ai ngờ trong giọng nói của Phó Tô lại lộ ra một tia ý cười: “Sức ăn em lớn như vậy, chỉ mang theo chút đồ ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-toi-em-that-bat-hanh/108118/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.