Xem mặt, đó chính là một cơn ác mộng. Nhưng mà không giáng xuống đầu Ôn Nhung, gặp họa là em gái cô, cô chỉ phụ trách… cưỡng chế áp giải, thẳng đến hiện trường.
Ôn Tuyết níu chặt chiếc khăn tay Channel, nức nở từng tiếng, yếu ớt nói: “Nhung Nhung à, chị phải giúp em, chị giúp em ngay bây giờ, ngay bây giờ nha!”
Vẻ mặt Ôn Nhung không mặn cũng chẳng nhạt, tiếp tục lái xe: “Em gái à! Không phải chỉ là đi xem mặt thôi sao? Vào thì uống cốc cà phê, ra thì chào một tiếng, đơn giản ấy mà.”
“Đơn giản?!” Ôn Tuyết thét lên chói tai, hai tay bưng mặt nói: “Chị nói đùa đấy à! Chị à, chị đây là ép em gái mình đi tìm chết!”
“Sao có thể được, đây là nhiệm vụ vinh quang cha giao cho em, cha làm sao có thể hại em được chứ?” Ôn Nhung có chút vui sướng khi người gặp họa, cố gắng nín cười mà nói.
Ôn Tuyết đen mặt, vỗ một cái lên lưng chị mình: “Chị đang cười đúng không, nhất định là đang vui sướng khi người gặp họa! 5555[1], chị à, em xin chị đó, chị đi thay em đi, em thật sự rất sợ, rất rất sợ mà!”
[1] 5555 = hu hu hu
Ôn Nhung thở hắt ra một hơi, cúi người tránh ra, cô em gái này ra tay với chị của mình là cô, cũng hơi bị ngoan độc nha, thế nên, cô càng không thể đáp ứng được: “Sợ cái gì, đối phương là… em trai của một người giàu nứt đố đổ vách, người thường muốn gặp còn khó được, chỉ cần có quan hệ cùng họ, nhà chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-toi-em-that-bat-hanh/108135/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.