CHƯƠNG THỨ MƯỜI MỘT
Vừa về đến nhà, La Kỳ đã vớ ngay lấy điều khiển điều hòa chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó bổ nhào lên giường, ngẩn người.
Y đang thập phần khó chịu —— không phải là bị cảm nắng, bởi lẽ La Kỳ năm đó đi quân huấn đã từng được thể nghiệm qua —— phiền lòng, áp lực, nhìn thấy cái gì cũng đều không thuận mắt. Trong đầu tựa hồ có xe lửa long long chạy qua, thanh âm ồn ào kia khiến cho La Kỳ không tự chủ được siết chặt quả đấm.
La Kỳ biết tâm tình của mình không đúng lắm, bằng không y sẽ chẳng vội vàng rời khỏi trạm thai; Nhưng bản thân lại không hiểu nổi tại sao mình lại tức giận: Quỷ rốt cục cũng nguyện ý kể lại chuyện khi còn sống của hắn, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao, quỷ đối với y chính là đã coi như bằng hữu còn gì.
Rất tốt rất tốt a.
“Cho nên mình tại sao lại phải sinh khí kia chứ?” La Kỳ tự hỏi bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, La Kỳ rất ít khi tức giận. Như vậy cũng không có nghĩa là y chuyện gì cũng thấy thuận lòng. Chẳng qua y luôn cho rằng tức giận cùng cãi vã dễ khiến cho người ta hành động thiếu suy nghĩ: Một kẻ luôn phản ứng chậm chạp thì nên tránh xa mấy chuyện tương tự như vậy không phải sao?
La Kỳ lật người, cố gắng nhớ lại lần cuối cùng mà mình tức giận là khi nào, sau đó đem nguyên nhân của mấy chuyện đó ra so sánh với lần này. Nhưng đến khi nhớ ra được, y liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-quy/2078908/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.