"Ăn cơm chưa?" Lý Trăn Nhiên hỏi.
Trong giây lát, Lý Trăn Nhược quyết định dọn dẹp cõi lòng đầy tơ vò của mình, nắm chặt tay anh, nói: "Chưa.
Bố anh thế nào rồi?"
Lý Trăn Nhiên kéo cậu đứng lên, ngồi xuống ghế của mình rồi mới đỡ eo Lý Trăn Nhược cho cậu ngồi lên đùi mình.
Hành động có chút không được tự nhiên, nhưng thôi, cũng chẳng có gì là không tự nhiên cả.
Lý Trăn Nhược đã sớm quen ngồi trên đùi anh rồi.
Tay Lý Trăn Nhiên mò mẫm eo Lý Trăn Nhược, anh nói: "Không sao rồi.
Ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày là được."
Cậu hỏi anh: "Sao anh lại quay về?"
Lý Trăn Nhiên: "Ở bệnh viện có người chăm sóc, không cần tôi trông đêm.
Anh cả và lão Tam cũng đến rồi."
Lý Trăn Nhược: "Vậy thì tốt."
Lý Trăn Nhiên đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn anh, không hiểu ra sao.
Anh ngửa đầu, trong mắt có ý cười, "Bố tôi nói có đứa nhỏ đã cứu ông trong thang máy.
Lúc đầu còn giả vờ không quen biết ông, sau thấy ông phát bệnh thì lại biết ông là ai."
Lý Trăn Nhược giả vờ xấu hổ, "Không phải vì đi chung thang máy nên lo lắng sao? Tôi sợ ông ấy nghi ngờ quan hệ của hai chúng ta."
"Quan hệ gì?" Lý Trăn Nhiên siết chặt eo cậu.
Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng cọ mặt anh, "Quan hệ chủ nhân và thú cưng không phải sao?"
Một câu hai nghĩa, cậu biết Lý Trăn Nhiên sẽ cho mình một đáp án vừa lòng.
Anh "ừm" một tiếng, "Biết là tốt.
Có một số việc chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/garfield-bao-thu-ky/985063/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.