Ngồi trên xe, Sở Ninh vừa giúp tôi chỉnh lại tóc, vừa hỏi: “Bận nhiều việc quá à?”
Tôi trả lời: “Căng thẳng quá, em không có tính nhẫn nại mấy.”
“Hối hận rồi?” Sở Ninh cười tôi, bảo tài xế lái xe.
Tôi gật gật đầu: “Biết vậy chẳng làm cho xong.” Tôi nói là sự thật, tự dưng lòi đâu ra một khắc tinh.
“Lúc trước là em nổi hứng lên mới nhận đấy chứ.” Sở Ninh véo má tôi – anh thật là…
Tôi đang định phản bác, chợt nghe Sở Ninh nói với tài xế: “Dừng xe!”
Kétttttttt
Tôi không kịp chuẩn bị, suýt nữa thì đập đầu vào sau ghế.
“Anh sao thế hả?” Vỗ vỗ ngực, tôi phát hiện người ngồi bên cạnh, sắc mặt Sở Ninh đại biến khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi thò đầu nhìn theo, trước cửa tòa nhà, Tần Xa Lôi đứng đó, nhìn chúng tôi bên này, tiếc rằng xa quá, tôi lại không mang kính, không thể nhìn rõ hình dáng, càng không thấy được vẻ mặt của anh ta.
“Sao thế?..” Tôi tò mò nhìn Sở Ninh.
“Người đó là Tần Xa Lôi….” Sở Ninh không để ý đến tôi, lẩm bẩm trong miệng.”
Tôi kinh ngạc liếc mắt qua Sở Ninh: “Anh biết anh ta?”
Sở Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kia, đối phương hình như cũng để ý đến chúng tôi bên này. Tôi cố gắng nheo mắt, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của anh ta đang dán chặt vào động tĩnh ở đây. Tôi đành quay sang nhìn Sở Ninh, bất chợt tôi hoảng hốt – trong mắt Sở Ninh có một loại lạnh lùng đến tàn nhẫn.
“Sở Ninh?…” Tôi bị anh dọa sợ, bèn kéo tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gat-le-cho-em/67153/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.