Sau kì nghỉ, cả thân thể lẫn tinh thần của đồng chí cảnh sát Hướng Dương Viễn đều không tốt. Đến tận giữa trưa mới có thể bò ra khỏi giường, lúc này cậu đang bận rộn làm bữa trưa.
“Hừ, đội hình sự thì có gì tốt? Vừa khổ vừa nguy hiểm. Có cầu tôi đi tôi cũng không thèm đi.” Từ lúc người này rời giường thì cái mồm cũng không ngừng nói: “Hở ra là bị chém, có gì hay sao? Sao tôi lại không thấy gì vui hết!” Con! Nhà! Thư! Hương!
Nếu như người bị điều sang đội hình sự mà là cậu, chỉ sợ cậu còn chay qua nhanh hơn vị kia đi… Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh. Đồng chí Hướng, cậu có dám thừa nhận mình là người hẹp hòi không?
“Còn dám luôn mồm nói bên tôi cả đời. Kết quả thế đấy! Mựa nó, còn biến tôi thành người cuối cùng trong đồn biết chuyện. Nực cười chết thôi!”
Không cần nhấn mạnh, cậu chính là người cuối cùng biết chuyện đó…
“Tôi đây mới về nhà được mấy ngày là anh đã không chờ được nữa hả! Dám theo kẻ khác chạy hả! Hừ, chạy được là tốt. Lãnh đạo sẽ phái người khác làm cộng sự với tôi. Người đó sẽ không kéo chân tôi như anh!”
‘Nghĩ một đằng, làm một nẻo’, đúng là đồng chí Hướng Dương Viễn có khác. Đồng chí Hùng không phải còn dạy cậu trèo cây sao…
“Tôi thấy anh bị ăn đạn thành quen rồi mới đúng. Ngày nào bị bắn trúng tim thì mới hiểu ra!” Hận hận, chặt một dao xuống miếng sườn, nói xong lại sợ thành sự thật nên phi phi phi vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gau-qua-lai-phai-chu-y/1774058/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.