Phong Cẩm định tung một chưởng tống khứ Vô Chi Kỳ về Hoài Âm, bởi vậy dùng hẳn năm thành công lực. Cú đấm được tung ra, chỉ còn cách bụng nó nửa tấc, bỗng nắm tay trắng trẻo biến thành tay gấu đen trắng, lông xù mũm mĩm, đập một cú nhẹ như bông lên bụng Vô Chi Kỳ.
“Cách…”
Hình như hắn lại gãy tay rồi…
Đồ nhà quê nằm trong lòng hắn mở mắt ra, mở miệng thét lên, âm thanh rời núi lấp bể: “Kinh lôi chú!”
“Đoàng…”
Sấm rền chớp giật giáng từ trên trời xuống, trực tiếp bổ vào đầu Vô Chi Kỳ vốn đang đau đớn, khiến nó chấn động đến run lẩy bẩy, hai đầu gối khuỵu xuống, ngã xuống nước, bọt nước bắn cao mười trượng, nó đau đớn không thể nhúc nhích.
Phong Cẩm hóa thành gấu trúc, nháy mắt mất đi pháp lực, rơi xuống. Vừa hồi phục, nhưng Linh Đang gần như đã sử dụng hết một nửa công lực để làm phép, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình rơi xuống, vội niệm chú đứng ổn định giữa không trung, trở tay bắt lấy tay gấu trúc, ai ngờ tay nó quá béo, nàng không giữ được, kéo nhẹ một cái liền giật ra một ít lông tơ.
“…”
“A…”
Linh Đang vội tập trung tinh thần vận công: “Lên!”
Mang tấm thân đầy thương tích, Phong Cẩm nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, ôm trứng rồng nhìn Linh Đang, hắn muốn khóc quá!
Vô Chi Kỳ còn chưa hoàn toàn bại trận, nhưng nó không dám động đậy nữa. Tiêu dao dưới đáy nước hàng ngàn hàng vạn năm, nay phải chịu đả kích như vậy, cơn đau nhất thời bị phóng đại gấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gau-truc-dai-nhan-nha-ta/989665/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.