Tận cùng phía Bắc của Lộc Châu có trấn Tường Vân, tận cùng phía Bắc trấn Tường Vân có thôn Bát Tự. Thôn Bát Tự có hai đường vào, trái phải hai hướng, hợp thành chữ “Bát”, bởi vậy được lấy tên ấy.
(*) Chữ Bát: 八
Đúng dịp cảnh xuân nồng đượm, mưa rơi tí tách, gần nơi rừng xanh trúc biếc, Thiên Sơn xa xa phủ đầy sương trắng. Mưa xuân hắt lên lớp lá cây rậm rì, sột soạt sột soạt, tựa như tiếng sâu tằm cắn lá.
Lạo xạo.
Âm thanh đều đều mà bằng phẳng, lại khiến lòng người phiền chán.
Linh Đang ngồi dưới mái hiên nhìn chằm chằm con gấu trúc đang lấy tay che mặt này đã rất lâu rồi.
Nàng kỹ càng nhìn một vòng khoảnh sân bừa bộn, càng nhìn càng đau lòng, cuối cùng co chân lên, lấy bàn tính luôn mang bên người ra, “cách cách cách” bắt đầu gảy hạt châu…
“Tường, mười lượng; sọt trúc, một lượng; bát, ba mươi đồng...”
Hạt châu gảy lên gảy xuống trên bàn tính, ba lên ba, bốn lên bốn, trừ năm thêm năm, trừ sáu thêm bốn. Tính toán bằng bàn tính đâu vào đấy, vẻ mặt Linh Đang càng thêm nghiêm túc, đặt bàn tính ra trước mặt con quái vật lớn: “Lão gấu trúc, tổng cộng ngươi nợ ta năm mươi bảy lượng tám đồng. Có điều ta là người tốt, vì thế bớt cho ngươi tám đồng.”
Dứt lời, ngón tay chuyển động, bớt đi tám đồng.
“Cái sọt trúc kia mà một lượng, ngần ấy tiền có thể mua một đĩa thịt.”
“Cái bát kia vốn cũ nát vứt trong sân, nàng còn mặt dày tính vào.”
“Linh Đang lại đang tìm tay khuân vác miễn phí.”
Linh Đang giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gau-truc-dai-nhan-nha-ta/989690/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.