Edit: OnlyU
Lạc Phao Phao chơi xếp khối gỗ một lúc lâu, cảm thấy đói bụng bèn ôm bình sữa ngã nghiêng tới bú, mấy cô gái thấy một đứa bé nhỏ xíu lại ôm bình sữa to, cảm thấy thú vị bèn lấy di động ra chụp ảnh.
Bình sữa ngã lên người bé rùa, một cô gái vươn tay đỡ cái bình giúp bé, cô lập tức bị cái bình nặng trĩu làm hết hồn.
Lạc Phao Phao cười khanh khách, ôm chặt bình sữa vào lòng.
Giang Thiếu Bạch thấy cô gái kia trợn mắt há hốc mồm, hắn cười thầm cô gái chưa thấy nhiều việc lạ.
“Em thi thế nào?” Lạc Kỳ bỗng hỏi.
“Không tệ, không chừng có thể lấy được học bổng.”
“Vậy là giỏi rồi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đương nhiên rồi, em là ai chứ.”
Dù hắn không thiếu chút tiền đó nhưng giành được học bổng là chuyện rất đáng tự hào.
Trong đại sảnh người đến người đi, dù trong lòng họ nghĩ thế nào đi nữa thì ngoài mặt vẫn nở nụ cười thân thiện, không ai biết được họ đang nghĩ gì trong lòng.
“Lát nữa đi lên lầu, anh có cái này cho em xem.” Lạc Kỳ bỗng nói với Giang Thiếu Bạch.
Hắn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của anh trai mà không khỏi tò mò. Đến lúc hắn đi theo anh lên lầu thì thấy một chậu cỏ. Nhìn linh thảo đỏ rực trong chậu, Giang Thiếu Bạch không hỏi trợn to mắt.
“Cỏ viêm dương! Anh, ở đâu ra vậy?”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Lạc Kỳ đúng là phúc duyên thâm hậu. Sau khi biết rõ tình trạng của anh trai, hắn luôn lưu ý tìm linh thảo có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/1983798/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.