🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quý Tiêu cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể tổ chức được lời nói.

.

Đường Ôn Tuyết cũng đứng sững tại chỗ.

Vì đã khá muộn, người xuất hiện ở nhà con trai bà có khả năng cao là chàng trai tên Quý Tiêu.

Nhưng nếu bà nhớ không lầm, theo mô tả của Ngu Dật Hàm về Quý Tiêu, hắn phải là một chàng trai thích mặc đồ đen, rất giỏi võ và trông rất nam tính, mạnh mẽ, chứ không phải là một Omega mặc áo sơ mi trắng và đeo tạp dề ren hồng đầy mùi vị gia đình như người trước mặt.

Mặc dù đã thấy hình xăm cánh chim đặc trưng trên cổ cậu ấy, Đường Ôn Tuyết vẫn không dám vội vàng kết luận.

.

“Là anh! Anh Quý, Quý Tiêu!” Đường Hân Nguyệt ngẩn người nhìn Quý Tiêu, một lúc sau mới kêu lên.

Đường Ôn Tuyết cuối cùng cũng xác nhận được, người con trai trước mắt chính là con dâu tương lai của bà, Quý Tiêu!

Quý Tiêu cố gắng kiềm chế xúc động muốn đóng cửa lại, miễn cưỡng cười chào họ và mời họ vào.

.

“Sao anh lại ở nhà anh họ em thế? Lại còn ăn mặc thế này! Em suýt nữa không nhận ra anh rồi!” Đường Hân Nguyệt ngạc nhiên nói.

Đường Hân Nguyệt bây giờ vẫn coi Quý Tiêu là một Alpha nam, vì chưa biết nhiều về những vấn đề trẻ con không nên biết, cô cũng không nhận ra tạp dề mà Quý Tiêu mặc là do sở thích cá nhân, nên vừa bước vào đã tò mò hỏi đủ thứ.

Quý Tiêu đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn chui vào vách tường.

Hắn chỉ có thể liên tục cầu nguyện Ngu Dật Hàm sẽ nhanh chóng về và cứu hắn khỏi tình huống này.

.

“Mùi gì thế, thơm quá!” Đường Hân Nguyệt vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, rồi nhìn về phía bàn ăn.

Bàn ăn đã được chuẩn bị một bữa tối lãng mạn với nến, có cả rượu vang và hoa hồng.

Đường Hân Nguyệt nhìn những món ăn đẹp mắt và đầy hương vị trên bàn, rồi lại nhìn vào tạp dề của Quý Tiêu, hỏi: “Những món này là anh làm à? Anh biết nấu ăn sao?”

Quý Tiêu cười gượng đáp “Ừ.”

“Thì ra anh giỏi thế này!” Đường Hân Nguyệt ngưỡng mộ nói, rồi nhìn qua bó hoa hồng. “Ở đây còn có hoa hồng nữa! Đẹp quá! Nhưng sao em cảm thấy có gì đó hơi lạ lạ.”

Đường Hân Nguyệt nhìn bó hoa hồng, dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Quý Tiêu không nói gì.

Đường Ôn Tuyết đã nhìn ra mọi chuyện, lén mỉm cười, thấy Đường Hân Nguyệt vẫn định hỏi thêm Quý Tiêu, bà lập tức nói với cô: “Nguyệt Nguyệt, đừng hỏi nữa, đợi tiểu Hàm về rồi nói sau.”

Đường Hân Nguyệt đáp “Dạ”, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách với Đường Ôn Tuyết.

.

Quý Tiêu muốn tháo tạp dề ra, nhưng lại nghĩ như vậy chỉ càng khiến mọi chuyện lộ liễu hơn, hắn đành để nguyên, dù sao thì họ đã nhìn thấy hết rồi, cứ tiếp tục như vậy thôi.

“Dì và em ăn chưa ạ?” Quý Tiêu hỏi.

Đường Hân Nguyệt đáp: “Em với bác ăn rồi. Em với bác lo lắng vì thấy anh họ gần như không ăn gì, nên mới đến xem.”

Lúc này Quý Tiêu mới hiểu tại sao Đường Hân Nguyệt và Đường Ôn Tuyết lại đột nhiên đến.

Không ngờ việc hắn khuyên Ngu Dật Hàm ăn ít một chút lại khiến anh thành thật, chẳng ăn gì cả, làm cho mẹ và em họ anh lo lắng mà đến.

Hắn thầm thở dài trong lòng, sớm biết thế, hắn đã không nói gì.

.

Quý Tiêu quay đi chuẩn bị hai cốc trà hoa nhài cho họ.

Đường Hân Nguyệt ngửi thấy mùi trà rồi nói: “Trà này thơm quá! Anh Quý Tiêu, anh giỏi quá đi!”

Quý Tiêu học rất nhanh, đã làm qua nhiều công việc bán thời gian, có thể nói là giỏi đủ mọi thứ.

Đường Ôn Tuyết nhận lấy một cốc trà hoa nhài, cười nhìn Quý Tiêu.

Ngón tay của Quý Tiêu dài và đẹp, gương mặt hắn tinh tế như tranh vẽ, vốn có vẻ ngoài mạnh mẽ và sắc bén, nhưng với bộ trang phục này, lại khiến hắn trông cực kỳ dịu dàng và thanh tú.

Đường Ôn Tuyết vốn có khả năng tiếp nhận tốt, bà không có thành kiến với việc Quý Tiêu từng là thủ lĩnh băng nhóm, ngược lại còn rất ngưỡng mộ sự dũng cảm và kiên cường của hắn.

Bà không ngờ Quý Tiêu lại có một mặt dịu dàng và hiền hòa như vậy, không trách được con trai bà vốn lạnh lùng và cứng nhắc, lại bị hắn làm cho thay đổi hẳn.

Đường Ôn Tuyết càng nhìn Quý Tiêu càng thích, bà dịu dàng nói: “Con đừng bận rộn nữa, ngồi xuống đi, đợi tiểu Hàm về, để thằng bé làm những chuyện này.”

Quý Tiêu mới hơi ngượng ngùng ngồi xuống một bên, nói: “Vậy con gọi điện cho anh ấy.”

.

Chưa kịp bấm số, chuông cửa đã reo.

Quý Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng hắn và Ngu Dật Hàm thật sự là thần giao cách cảm, lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Quý Tiêu ra đến cửa, mở ra, nhìn thấy Ngu Dật Hàm, vội vàng nói: “Cuối cùng anh cũng về rồi, em họ anh...”

Chưa nói hết câu, Quý Tiêu cảm thấy dưới chân bỗng nhiên mất thăng bằng, hắn bị Ngu Dật Hàm ôm lấy eo và bế ngang lên.

Nếu là bình thường, Ngu Dật Hàm chắc chắn đã chú ý đến sự khác lạ trên khuôn mặt của Quý Tiêu, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Quý Tiêu đang mặc một chiếc tạp dề ren hồng, làm sao anh có thể đợi hắn nói xong được.

"Em đã đợi anh lâu chưa? Hử?" Ngu Dật Hàm vừa ôm Quý Tiêu vừa đi vào phòng khách, giọng điệu đặc biệt mờ ám. “Mặc đẹp thế này, thật sự hối hận vì tối nay không về sớm hơn."

Quý Tiêu: "..."

Có cái quái gì mà thần giao cách cảm chứ!

Hắn từng nghĩ rằng bị Ngu Dật Hàm ấn vào tường trước mặt những người mà hắn đã "xử lý" sẽ là điều xấu hổ nhất trong đời hắn.

Cho đến một ngày, hắn mặc chiếc tạp dề ren hồng để tạo bất ngờ cho Ngu Dật Hàm, rồi mở cửa và nhìn thấy mẹ của Ngu Dật Hàm và em họ của anh…

Giờ thậm chí còn bị Ngu Dật Hàm bế công chúa trước mặt họ!

Cuối cùng Quý Tiêu cũng hiểu rằng chỉ cần ở bên Ngu Dật Hàm, luôn luôn sẽ có những chuyện xấu hổ hơn đang chờ hắn.

.

"Anh! Thả em xuống ngay!" Quý Tiêu lập tức đẩy anh ra, giằng co.

Ngu Dật Hàm lo Quý Tiêu bị ngã, vội vàng ôm chặt hắn. “Sẽ đặt em xuống ngay khi đến ghế sofa. Đừng lộn xộn, cẩn thận bé con."

"Em..." Quý Tiêu bị kích động đến mức không thể thốt lên lời.

"Sao hôm nay lại ngại ngùng vậy?" Ngu Dật Hàm cưng chiều nhìn hắn, thấy mặt hắn đỏ bừng, vẫn vật lộn mãi mà không chịu ngừng, vừa ôm Quý Tiêu vừa đi vào phòng khách, dịu dàng hỏi.

Sau đó, không kịp phòng bị, hai người gặp phải ánh mắt của hai người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Ngu Dật Hàm: "..."

Quý Tiêu chỉ cảm thấy như trái tim mình đã chết, mặt đỏ bừng, vùi đầu vào ngực Ngu Dật Hàm như một con đà điểu.

.

Một lúc sau, Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu ngồi trên ghế sofa, còn Đường Ôn Tuyết và Đường Hân Nguyệt ngồi đối diện, bốn người cuối cùng cũng đã làm rõ mọi chuyện.

Miệng của Đường Hân Nguyệt từ lúc đầu đến giờ vẫn không ngừng mở to.

"Vậy, vậy là anh Quý Tiêu là Omega! Anh họ và anh đã ở bên nhau rồi sao? Anh... làm gì nhỉ, anh đã khiến anh Quý Tiêu mang thai rồi sao?"

Ngu Dật Hàm cảm nhận được sự xấu hổ đến mức Quý Tiêu suýt bốc khói trên mặt, anh vội nắm lấy tay Quý Tiêu để an ủi, gật đầu với Đường Hân Nguyệt.

"Không ngờ anh lại giấu em cả chuyện này!" Đường Hân Nguyệt trầm trồ. “Nói sớm đi có phải hay hơn không!"

.

Đường Hân Nguyệt nghĩ một lúc rồi lại nhận ra, vui mừng thay cho Ngu Dật Hàm.

"Ha ha, anh họ, lúc trước em còn lo lắng không biết anh sẽ mở lòng lúc nào, giờ lại có cả con rồi!" Cô nhìn vào bụng của Quý Tiêu và hỏi. “Bé cưng được mấy tháng rồi?"

Ngu Dật Hàm: "Gần bốn tháng rồi."

Đường Hân Nguyệt hiểu ra, nhìn Ngu Dật Hàm, bỗng nhận ra: "Lần ở đảo đó, em thấy quần áp anh Quý Tiêu bị rách như vậy, còn tưởng hai người đánh nhau cơ! Hóa ra, hóa ra..."

Quý Tiêu tựa trán vào tay, mặt đỏ như sắp nổ.

Dù trên mặt Ngu Dật Hàm không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng tai hắn cũng đỏ lên.

.

Đường Ôn Tuyết tuy dịu dàng và thanh nhã, nhưng không phải là người không thông cảm, bà khẽ cười rồi nhìn đôi tình nhân đối diện.

Bà không muốn làm họ thêm xấu hổ, cười nói: "Lúc đầu mẹ và em họ con lo lắng thấy con không ăn gì trong bữa tiệc, nên mới qua xem, giờ thấy có người chuẩn bị bữa tối cho con rồi, mẹ cũng yên tâm rồi. Mẹ và Nguyệt Nguyệt về trước đây."

Quý Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngu Dật Hàm nói với Đường Ôn Tuyết: "Vâng. Mẹ, mẹ và Nguyệt Nguyệt đi đường cẩn thận nhé."

Mặc dù Đường Hân Nguyệt muốn ở lại, nhưng cô không phải người không hiểu chuyện, cười nói: "Anh họ, vậy em và bác sẽ không làm phiền hai người nữa."

Đường Ôn Tuyết nhìn Quý Tiêu, rồi cười với Ngu Dật Hàm: "Mấy ngày nữa, con phải dẫn người về cho mẹ nhìn một chút nhé."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, thấy hắn không có ý phản đối, mới trả lời với Đường Ôn Tuyết: "Dạ, mẹ."

.

Sau khi Đường Hân Nguyệt và Đường Ôn Tuyết rời đi, Quý Tiêu vội vàng đóng cửa, tức giận nói với Ngu Dật Hàm: "Ngu Dật Hàm, thần giao cách cảm đâu, ăn ý đâu đâu! Đang đợi anh đến giải vây cho em, thế mà anh vừa bước vào đã nói ra hết rồi! Còn bế em như công chúa nữa!"

Ngu Dật Hàm cúi đầu, với chút áy náy nhìn Quý Tiêu, nói: "Tối nay em mặc thế này, anh không chú ý xung quanh. Lần sau anh sẽ chú ý hơn, sẽ không để em phải xấu hổ nữa."

Mặt Quý Tiêu hơi nóng, không thể giận được, chỉ là vẫn có chút mất tự nhiên, hỏi: "Anh đói chưa? Mau ăn đi. Anh thật là, bảo anh ăn ít một chút, thế mà anh không ăn gì cả."

.

Cả hai dùng bữa tối dưới ánh nến, không khí cuối cùng cũng đã cải thiện một chút.

Ngu Dật Hàm thấy sắc mặt Quý Tiêu tốt lên, đứng dậy đi đến phía sau Quý Tiêu, ôm hắn từ sau lưng. “Vẫn còn giận à?”

Quý Tiêu thực ra từ lâu đã không còn giận nữa, nhưng vẫn mất tự nhiên: “Vì anh là nhân vật chính trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay, em không tính toán với anh.”

Ngu Dật Hàm khẽ mỉm cười.

Anh nhìn Quý Tiêu.

Quý Tiêu mặc chiếc sơ mi trắng bên trong, cài cúc đến tận cổ trông rất thanh thoát, thoạt nhìn đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái lại cấm dục, nhưng lại mặc chiếc tạp dề ren màu hồng rất tình tứ bên ngoài, vòng eo thắt chặt tạo thành một đường cong quyến rũ, nhìn vào tạo ra một sự đối lập thú vị.

Ngu Dật Hàm không thể không áp sát vào tai Quý Tiêu, hỏi: “Vậy giờ anh có thể nhận quà chưa?”

Quý Tiêu đỏ mặt, chỉ biết im lặng, nhưng vẫn có chút lo lắng, hắn hỏi: “Anh thật sự không đói nữa à? Có cần ăn thêm chút gì không?”

“Giờ... chỉ muốn ăn em thôi...”

.

Âm thanh mập mờ vẫn kéo dài một lúc lâu mới dừng lại.

Ngu Dật Hàm hài lòng, khẽ cọ chóp mũi Quý Tiêu, nói: “Quý Tiêu, dạo này hình như em học giỏi hơn rồi?”

Quý Tiêu vẫn đỏ mặt, nhưng miệng vẫn bướng bỉnh cãi lại: “Chỉ có anh là học giỏi thôi hả?”

Ngu Dật Hàm nghĩ đến việc Quý Tiêu vốn dĩ rất phản cảm với chuyện này, lại chủ động học hỏi vì mình, khóe miệng anh nhếch lên, ôm chặt Quý Tiêu.

“Mấy ngày nữa, anh sẽ dẫn em tới gặp ba mẹ anh. Lo lắng à?”

“Có một chút.” Quý Tiêu nghĩ một lát rồi nói. “Ba mẹ anh biết chuyện anh từ bỏ cơ hội tuyển thẳng vì em không?”

“Ba mẹ anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào quyết định cá nhân của anh, chuyện này, họ cũng sẽ hiểu. Em không cần phải lo lắng.”

Quý Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Ừ.”

.

Mặc dù Ngu Dật Hàm nói không cần chuẩn bị gì, nhưng Quý Tiêu vẫn cố gắng chăm chút bản thân.

Hắn cẩn thận chỉnh sửa lại mái tóc, cắt bớt phần tóc dài thường xuyên phải hất lên để không che mắt, tạo thành kiểu tóc gọn gàng, mượt mà. Sau đó hắn dán miếng che hình xăm lên, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, đứng cạnh Ngu Dật Hàm trong bộ áo sơ mi trắng thanh thoát trông rất xứng đôi.

.

Lần nữa gặp lại Đường Ôn Tuyết, Quý Tiêu vẫn nhớ đến chuyện đêm đó, cảm thấy hơi ngượng ngùng, hắn cố gắng làm cho mình tự nhiên hơn.

Tính cách Đường Ôn Tuyết rất thoải mái, lại khéo giao tiếp, Quý Tiêu cũng không phải là người không biết cách nói chuyện, chỉ một lúc ngắn ngủi trò chuyện với Đường Ôn Tuyết, hắn đã cảm thấy thoải mái. Hai người thậm chí còn trò chuyện về chuyện mang thai.

Trước kia Quý Tiêu luôn cảm thấy mơ hồ, nhưng khi trò chuyện với Đường Ôn Tuyết, hắn bỗng cảm nhận được một cảm giác giống như đã là vợ người ta

Hắn thực sự không thể ngờ rằng mình, Quý Tiêu, một A bao năm, lại có thể trò chuyện về những chuyện như vậy với người khác.

Trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái.

Nhưng khi nhìn thấy Ngu Dật Hàm đang ở bên cạnh dịu dàng nhìn hắn, hắn lại cảm thấy yên tâm, thậm chí có cảm giác rằng mọi thứ cứ thế này cũng thật tốt.

.

“Các con đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?” Đường Ôn Tuyết hỏi.

“Chưa ạ.” Quý Tiêu trả lời.

Hắn và Ngu Dật Hàm đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra tên nào.

Đường Ôn Tuyết cười nói: “Từ từ nghĩ thôi, không vội. Nếu thực sự không nghĩ ra, mẹ sẽ nghĩ cùng các con.”

.

Tối đến, Ngu Thịnh mới về nhà.

Ngu Thịnh và Ngu Dật Hàm rất giống nhau, gần như là từ một khuôn đúc ra, cả về ngoại hình lẫn tính cách, đều lạnh lùng và nghiêm nghị với người ngoài.

Quý Tiêu khi thấy ông đến cũng có chút căng thẳng, nhưng Đường Ôn Tuyết đã sớm chuẩn bị tinh thần cho Ngu Thịnh từ hôm trước, dạy ông cách giao tiếp với con dâu tương lai. Ngu Thịnh cũng cố gắng làm theo, vì vậy không khí giữa bốn người vẫn rất hòa hợp.

.

Vào bữa tối, bốn người cùng nhau dùng bữa, Đường Ôn Tuyết lại nói: “Quý Tiêu, dì còn một chuyện nữa, muốn trao đổi với con.”

Quý Tiêu dừng lại, nói: "Dì, dì nói đi."

Đường Ôn Tuyết mỉm cười nhìn hắn và Ngu Dật Hàm, nói: "Dì nghĩ, hai đứa các con đã có con rồi, liệu có thể đi đăng ký kết hôn trước không? Khi con sinh, sẽ thuận tiện hơn cho các thủ tục."

Đường Ôn Tuyết nghĩ rằng với mối quan hệ hiện tại giữa Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm, Quý Tiêu sẽ đồng ý nhanh chóng, nhưng không ngờ Quý Tiêu lại ngơ ngác nhìn bà, không đáp lại ngay lập tức.

Thấy vậy, Đường Ôn Tuyết ngẩn người một chút, rồi cười hỏi: "Con xem dì này? Có phải dì hỏi có nhanh quá không? Nếu con không muốn thì cũng không sao..."

"Không phải, chỉ là, con..." Quý Tiêu cúi đầu, có chút khó nói.

Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu có chút ngại ngùng, nên anh lên tiếng thay: "Mẹ, trong hộ khẩu của Quý Tiêu, giới tính vẫn là Alpha."

Ngu Thịnh, vốn ngồi im lặng ăn, nghe vậy liền liếc nhìn Quý Tiêu, ánh mắt của ông có chút dao động hiếm thấy.

Quý Tiêu siết chặt đũa, hắn không biết liệu cha mẹ của Ngu Dật Hàm có để ý chuyện này không, nhưng rồi hắn nghe thấy Đường Ôn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Dì tưởng chuyện gì chứ? Cứ giao cho chú con lo là được. Dì chỉ muốn biết con có muốn kết hôn với Ngu Dật Hàm không thôi."

Lúc này Quý Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, hắn và Ngu Dật Hàm nhìn nhau, ánh mắt hơi động, cuối cùng hắn khẽ "Dạ" một tiếng.

.

Mối quan hệ giữa Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm cơ bản đã chắc chắn.

Mặc dù họ luôn nói không cần, nhưng Đường Hân Nguyệt và Đường Ôn Tuyết vẫn rất hào hứng gửi cho Quý Tiêu nhiều món đồ dùng cho thai kỳ, vì dù sao thì Ngu Dật Hàm đã có vợ con, cả hai đều rất vui và muốn làm nhiều điều hơn nữa. Họ đều là Omega, không cần phải lo lắng như Loya, một Alpha, phải cẩn thận tránh nghi kỵ.

Đường Ôn Tuyết gửi cho Quý Tiêu những cuốn sách cần thiết trong thai kỳ và một số thực phẩm bổ sung.

Còn Đường Hân Nguyệt, cô lại gửi những món đồ như gối ôm hình thú bông màu hồng, bộ đồ thai kỳ dễ thương, các sản phẩm dưỡng da và nước hoa cao cấp an toàn cho thai kỳ, tất cả đều thể hiện rõ ràng rằng từ lần gặp trước, Quý Tiêu đã từ nam thần trong mắt cô biến thành chị em tốt của cô.

.

Quý Tiêu bất lực nhìn đống đồ vật màu hồng như dành cho những cô gái trẻ Omega, hắn bắt đầu nghi ngờ rằng chiếc tạp dề hồng của mình đã khiến Đường Hân Nguyệt hiểu lầm.

Hắn nói với Ngu Dật Hàm: "Anh mau đưa mấy thứ này trả lại cho em họ anh đi."

"Đó là tấm lòng của con bé, em nhận thì con bé sẽ rất vui.” Ngu Dật Hàm ở bên cạnh nói.

Quý Tiêu thở dài: "Nhưng em không dùng được, vậy chẳng phải là lãng phí sao? Toàn đồ dùng cho Omega thiếu nữ."

"Thử dùng một chút xem."

Quý Tiêu cầm chiếc bờm tai mèo màu hồng, đo thử trên đầu, cảm thấy nổi hết cả da gà, rồi cười khẩy: "Anh bảo em dùng cái này sao?"

.

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm, ngừng lại một chút, rồi hỏi: "Anh lại đỏ mặt cái gì nữa?"

Ngu Dật Hàm nói: "Cái tai mèo này em đeo sẽ rất dễ thương."

"..." Quý Tiêu có một cảm giác không lành.

Ngu Dật Hàm quả thật hỏi: "Sinh nhật năm sau, em có thể đeo tai mèo này không?"

"Không được!" Quý Tiêu vội vàng như bị bỏng, nhanh chóng đặt đôi tai mèo lại chỗ cũ, hắn chắc chắn là tuyệt đối không, tuyệt đối không đeo thứ này!

"Quý Tiêu."

"Đừng có mơ!"

"..." Ngu Dật Hàm không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Quý Tiêu, trong đôi mắt lạnh lùng đen như mực của anh, thoáng hiện lên một thứ cảm xúc gì đó gần giống như cầu xin.

Chiêu này thực ra là học từ Loya. Ngu Dật Hàm biết rằng Quý Tiêu không thích bị ép buộc, nếu không thuyết phục được thì sẽ phải dùng cách khác, như Omega đối với Alpha vậy.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng hắn chịu thua: "Ai... không có cách nào với anh mà. Em... sẽ suy nghĩ một chút."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.