🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thực ra Ngu Dật Hàm không hề ngủ.

Lúc trước Quý Tiêu có nói mớ, anh nghe rõ ràng. Vì vậy, khi Quý Tiêu ra ngoài, anh vẫn giả vờ ngủ tiếp để tránh làm Quý Tiêu ngại khi phát hiện anh vẫn tỉnh.

Ngu Dật Hàm mơ màng mở mắt trong bóng đêm.

Anh nghĩ, với một Omega như Quý Tiêu mà lại phải nằm cùng một chỗ với mình, áp lực hẳn là rất lớn, nhưng anh không ngờ rằng ngay cả trong giấc mơ, Quý Tiêu lại bảo anh đừng...

Lẽ ra anh không nên ở lại, anh là một Alpha, từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc của ba, cũng không phải người dễ sợ mưa gió.

Ngu Dật Hàm hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút tự trách.

Biết rõ người kia đang chịu áp lực rất lớn, nhưng vì hắn nhẹ dạ và không muốn nợ ai, thế mà lúc Quý Tiêu bảo anh ở lại, anh vẫn không kiềm chế được ý nghĩ của mình, được một bước lại muốn tiến một thước mà ở lại.

.

Ngu Dật Hàm đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy Quý Tiêu trở lại.

Anh khựng lại, cảm thấy có chút lo lắng.

Đã lâu như vậy rồi, dù có đi vệ sinh cũng phải quay lại rồi chứ?

Quý Tiêu có phải gặp chuyện gì không? Anh có nên đi xem thử không?

.

Ngu Dật Hàm đang phân vân, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương pheromone rất dễ chịu thoảng ra từ trong nhà vệ sinh.

Ngu Dật Hàm nhận ra đó là mùi pheromone của Quý Tiêu.

Anh mở to mắt, nhận ra Quý Tiêu thực sự gặp chuyện, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy và nhanh chóng đi ra ngoài.

.

Ngu Dật Hàm đến cửa nhà vệ sinh, ngay lập tức ngửi thấy mùi pheromone Omega càng lúc càng mạnh.

May mắn là Quý Tiểu Phong và bà ngoại một già một trẻ đều không thể ngửi thấy mùi pheromone.

Cửa nhà vệ sinh khép hờ, không khóa, Ngu Dật Hàm đẩy cửa đi vào.

Quý Tiêu đang cúi đầu, cơ thể yếu ớt, cố gắng chống đỡ trên bồn rửa, hai tay nắm chặt thành bồn.

Ngón tay hắn siết chặt đến mức các khớp xương đều tái đi, mái tóc ướt đẫm bị vén lên rồi lại rối tung, từ mặt đến cổ hắn đỏ ửng, mặt đầy mồ hôi, không thể phân biệt là mồ hôi hay nước.

Khi nhìn thấy Ngu Dật Hàm, Quý Tiêu hơi ngẩn người.

.

Thực ra, Quý Tiêu không chú ý đến tiếng động bên ngoài, hắn chỉ nhận ra Ngu Dật Hàm đến khi ngửi thấy pheromone lạnh lẽo của anh.

Mùi hương lạnh lẽo này, đối với hắn lúc này như một ốc đảo giữa sa mạc.

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm đứng ở cửa.

Ngu Dật Hàm mặc đồ của hắn, tóc không còn chỉnh tề như mọi khi, có chút rối, sống mũi không đeo kính, ánh mắt lạnh lùng ngày xưa giờ tan chảy, nhìn hắn với vẻ lo lắng, khuôn mặt không bộc lộ rõ ràng nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Quý Tiêu không biết hiện tại mình là lo lắng, sợ hãi, hay là vì người mình khao khát cuối cùng cũng xuất hiện mà cảm thấy phấn khích, tim hắn đập rất nhanh, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

.

"Ngu Dật Hàm, cậu... thức rồi à?" Giọng Quý Tiêu khàn khàn.

Hắn có chút chột dạ. “Cậu vừa rồi... không ngủ sao?"

"Không, tôi nghe thấy tiếng cậu ra ngoài nên mới tỉnh." Ngu Dật Hàm đáp.

Lúc này Quý Tiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ngu Dật Hàm bước nhanh đến, đỡ Quý Tiêu, nhìn hắn, cố gắng kìm nén, nói: "Cố gắng một chút, tôi sẽ đánh dấu tạm thời cho cậu."

Quý Tiêu nhìn anh, như muốn nói gì đó, yết hầu hơi động đậy.

Ngu Dật Hàm dừng lại một chút, ánh mắt hơi tối lại, tưởng Quý Tiêu lo lắng, anh đặc biệt bổ sung: "Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi."

Dù sao trước đây Quý Tiêu cũng không phòng bị anh, nên có thể yên tâm để anh làm dấu tạm, nhưng giờ Quý Tiêu đã biết tất cả, chắc chắn sẽ lo lắng.

Quý Tiêu rất muốn giải thích điều gì đó, nhưng giờ quá khó chịu, chỉ có thể để Ngu Dật Hàm đánh dấu tạm thời cho mình.

...

.

Khi Ngu Dật Hàm nằm xuống giường và đắp lại chăn, anh nhìn thấy Quý Tiêu quấn chặt chăn của mình, quay lưng lại với anh.

Mùi pheromone trên người Quý Tiêu vẫn chưa tan.

Ngu Dật Hàm rũ mắt xuống, trong đôi mắt đen láy của anh dường như có một chút nghi ngờ, muốn lên tiếng nhưng lại nhìn thấy Quý Tiểu Phong đang ngủ say, đành kìm lại.

Anh tiến lại gần một chút, đến bên cạnh Quý Tiêu, thì thầm hỏi: “Quý Tiêu, cậu ổn không?”

“Ừm. Không sao đâu.” Quý Tiêu đỏ mặt, cuộn chăn lại chặt hơn.

Vì ở gần, Ngu Dật Hàm gần như có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Quý Tiêu.

Cảm thấy càng lo lắng hơn, Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, nhỏ giọng nói: “Quý Tiêu?”

Quý Tiêu chôn mặt vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt bên cạnh, mày nhíu lại, không đáp lại, dường như cảm thấy không thoải mái.

Ngu Dật Hàm do dự một chút, dù không thực sự thích hợp, nhưng vì nghĩ có thể Quý Tiêu gặp vấn đề về sức khỏe, anh vẫn đưa tay chạm vào trán Quý Tiêu.

.

Bàn tay thon dài, mát lạnh chạm vào trán Quý Tiêu, Quý Tiêu khẽ run rẩy, ánh mắt co lại, quay đầu nhìn Ngu Dật Hàm.

“Đừng căng thẳng, chỉ là kiểm tra xem cậu có sốt không thôi.” Ngu Dật Hàm nhìn hắn, nhẹ nhàng an ủi.

Quý Tiêu ngây ra một lúc, nhìn thẳng vào mắt Ngu Dật Hàm.

Lúc này, Ngu Dật Hàm hoàn toàn khác với hình ảnh "cầm thú" trong giấc mơ, anh lịch sự lại tự kiềm chế.

Nhưng khi Quý Tiêu đối diện với Ngu Dật Hàm, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như giờ đây Ngu Dật Hàm muốn đối xử với mình giống như trong giấc mơ, có lẽ hắn sẽ không nỡ đẩy anh ra.

Hắn nhận ra mình đang nghĩ gì, rồi bực bội quay mặt đi, mặt nóng bừng.

Đệt, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?

.

Ngu Dật Hàm nhìn thấy Quý Tiêu quay mặt đi, ánh mắt hơi u ám, cảm nhận thấy nhiệt độ không quá nóng, lại hạ tay xuống. “Không sốt. Có lẽ chỉ là kỳ phát tình của Omega thôi.”

Quý Tiêu cảm nhận cảm xúc Ngu Dật Hàm có hơi không tốt, vội vàng quay lại, nằm thẳng xuống. “Không phải đâu, tôi vừa rồi không phải muốn tránh cậu.”

Ngu Dật Hàm không biết đang nghĩ gì, im lặng một chút, rồi thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Quý Tiêu thấy vậy muốn giải thích thêm, nhưng nghe Ngu Dật Hàm lại hỏi: “Sao đã đánh dấu rồi mà vẫn như vậy? Có phải do thuốc lần trước không?”

“Không phải thuốc.” Quý Tiêu siết chặt tay, như đã quyết tâm, nói: “Ngu Dật Hàm, trước đó, tôi đã lừa cậu. Tôi... thực ra tôi đã...”

Khi chuẩn bị nói ra hai từ "mang thai.” một cảm giác kỳ lạ ập đến, Quý Tiêu cuối cùng không thể nói ra hai từ đó.

Nhưng Ngu Dật Hàm đã mơ hồ đoán được điều gì từ biểu cảm của Quý Tiêu, đôi mắt đen của anh hơi run rẩy.

“Quý Tiêu, cậu...?” Ngu Dật Hàm tim đập nhanh. “Vừa rồi, thật ra là do mang thai hả?”

Quý Tiêu không phản đối, ngầm thừa nhận.

.

Cả hai đều im lặng một lúc.

Việc Quý Tiêu tiết lộ chuyện mang thai đã đủ khiến hai người không có kinh nghiệm phải rơi vào một trận bối rối, hoang mang.

Mà cả hai đều hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, Omega trong kỳ mang thai, chỉ một lần đánh dấu là không đủ.

Lần trước Quý Tiêu chỉ do phản ứng ban đầu nhẹ, đánh bậy đánh bạ may mắn hồi phục, nhưng lần này sẽ không may mắn như vậy.

.

Ngu Dật Hàm cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh quay lại, nhìn thấy khuôn mặt Quý Tiêu nóng bừng, trán ướt mồ hôi, đưa tay định kéo chăn của Quý Tiêu ra.

Quý Tiêu nghĩ Ngu Dật Hàm sẽ giúp mình, nắm chặt tay định ngăn cản.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không ngăn lại,

Chỉ đỏ mặt, cả người căng cứng như đá, tay siết chặt không dám nhìn anh.

Giờ phút này, Ngu Dật Hàm muốn làm gì với hắn cũng là điều tự nhiên đúng không?

Dù hắn đối với Ngu Dật Hàm khác với những người khác, nhưng dù sao, hắn cũng đã là Alpha nhiều năm, chuyện này đối với hắn vẫn rất kỳ lạ. Lần trước là do uống thuốc, nhưng lần này, thật không biết liệu mình có thể phối hợp được không.

.

“Để tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ.” Ngu Dật Hàm nói.

Quý Tiêu ngẩn người, nhìn Ngu Dật Hàm.

Thực ra, Ngu Dật Hàm đã có chút không kiềm chế được, giọng anh hơi khàn, đôi mày và mắt đều toát lên vẻ khó chịu.

“Chúng ta đi đến bệnh viện gần đây thôi, cậu cố chịu thêm một chút. Đừng vội.” Ngu Dật Hàm hít một hơi thật sâu, không nhìn Quý Tiêu nữa, đứng dậy ngồi xa một chút, mò mẫm đeo kính vào.

"Ngu Dật Hàm..." Quý Tiêu lên tiếng.

Ngu Dật Hàm hoàn toàn không dám nhìn Quý Tiêu, quay đầu nhìn ra ngoài trời mưa, mới nhận ra tình hình.

Thông thường rất điềm tĩnh và ổn định, Ngu Dật Hàm hôm nay lại hiếm khi lúng túng, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Không đúng, mưa quá lớn. Hoặc là... còn cách khác, tôi không có nhiều kinh nghiệm, đợi tôi tra cứu thêm..."

Lúc này Quý Tiêu cũng cảm thấy căng thẳng và xấu hổ, nhưng nhìn thấy Ngu Dật Hàm cầm điện thoại lên định tra cứu, hắn không nhịn được mà muốn cười, lén lút cười nhạo một chút.

Tên ngốc này...

Ngón tay hắn siết chặt hơn, như thể đã quyết định điều gì đó.

.

Ngu Dật Hàm mở điện thoại, vừa định mở khóa thì một bàn tay thon dài, hơi ướt vì mồ hôi, đột ngột phủ lên.

Ngu Dật Hàm nhìn sang Quý Tiêu, không biết từ lúc nào Quý Tiêu đã ngồi dậy.

Vì trời tối quá, Ngu Dật Hàm không thể nhìn rõ biểu cảm của Quý Tiêu, chỉ cảm nhận được Quý Tiêu đang nhìn mình, chưa kịp lên tiếng hỏi thì Quý Tiêu đã chủ động nắm lấy cổ áo anh, kéo anh lại gần và hôn lên môi anh.

Ngu Dật Hàm ngây người, ánh mắt đen láy của anh dâng lên đợt sóng kinh hãi, rồi cuối cùng dừng lại ở một màu tối tăm nhất.

.

Cơn mưa kéo dài suốt cả đêm, đặc biệt vào ban đêm, mưa rất lớn. Gió thổi cùng mưa rào rào đập vào cửa sổ, âm thanh của mọi thứ đều bị nuốt chửng.

Quý Tiểu Phong ngủ rất ngon.

Nhưng vì idol đến nhà khiến cậu bé rất phấn khích, hôm nay cậu bé dậy sớm hơn mọi khi.

Nhưng cậu bé không thấy như mọi khi, sàn nhà đã được dọn sạch và đệm được xếp lại, cũng không thấy cảnh tượng mà cậu bé tưởng tượng là siêu anh hùng với đôi cánh khổng lồ và anh trai cậu bé.

Mặt sàn bừa bộn, siêu anh hùng với đôi cánh khổng lồ và anh trai đi đâu không biết.

Quý Tiểu Phong gãi đầu, bước xuống giường, nhìn xung quanh một cách mơ màng.

Một chiếc chăn trên đệm bị đẩy sang một bên hoàn toàn. Chiếc chăn kia thì thảm hại hơn, có thể do chất lượng kém, bị giẫm hỏng, bông vải rơi ra ngoài.

Quý Tiểu Phong gãi đầu.

Hóa ra siêu anh hùng đêm qua thực sự không kiềm chế nổi ma thuật rồi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.