Lý Phá Tinh tận tình khuyên bảo, giáo dục Lý Vũ Trụ một phen.
“Nghe rõ chưa, không phải cứ thấy ai đẹp là con tặng hoa hồng cho người đó đâu.”
“Tại sao, cô giáo bảo thích bạn nào sẽ tặng sticker chim máy cho bạn ấy, tại sao con thích ai thì không được tặng hoa hồng cho người ta?”
Lý Phá Tinh nén giận: “Cô giáo của con tặng sticker chim máy cho nhiều bạn thế à?!”
“Đúng vậy, hôm qua lớp con ai cũng có sticker!”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Vũ Trụ vẻ mặt đương nhiên: “Con thích các bạn ấy nên mới tặng hoa hồng cho các bạn ấy, các bạn ấy nhận được hoa rất vui, con cũng vui, sai chỗ nào sao?”
Lý Phá Tinh: …Tra nam! Tra nam trời sinh!
Lý Phá Tinh hít sâu một hơi: “Vậy cũng, vậy cũng không thể tặng hoa hồng cho Lý Tiểu Hữu được!”
Lý Vũ Trụ: “Tại sao lại không, Lý Tiểu Hữu xinh xẻo nhất con thích cậu ấy nhất, con muốn tặng cậu ấy bông hồng đẹp nhất!”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh đau đầu nhức óc xách tay Lý Vũ Trụ: “Lý Vũ Trụ sao con lại nông cạn thế hả?!”
Lý Vũ Trụ không biết nông cạn là gì, nhóc bị mắng cũng không hề có ý hối cải, thậm chí còn cầm kẹo sữa hớn hở ra ngoài tìm Lý Tiểu Hữu chơi cùng.
Tế Tu hỏi nhóc: “Bố cậu vừa gọi cậu làm gì vậy?”
Lý Vũ Trụ chia một nửa kẹo cho Tế Tu, bĩu môi: “Bố tớ không cho tớ tặng hoa hồng cho cậu.”
Tế Tu hỏi: “Tại sao?”
“Chịu.” Lý Vũ Trụ bóc vỏ kẹo, cười hì hì: “Chắc vì bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-bo-lam-a-con-di-danh-lon-la-se-mang-thai-do/206742/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.