Kỳ thực, ngay đến Tế Tu cũng không nghĩ mình sẽ nói vậy, những lời này nghe có vẻ cố tình gây sự, nhưng khi thốt ra rồi, y lại cảm thấy thoải mái.
Y không muốn các cô gái vây quanh anh Tinh.
Y không muốn anh Tinh dành sự chú ý cho người khác.
Y không muốn khi người khác hỏi những câu ngu ngốc như: “Em và Tế Tu rơi xuống nước, anh cứu ai trước”, mình sẽ trở thành kẻ bị bỏ lại.
Nói đùa cũng không được.
Y chính là người tham lam như vậy đấy.
Y vốn chỉ muốn bản thân được chiếu sáng.
Nhưng giờ, y muốn ôm ánh sáng vào lòng.
— Để ánh sáng chỉ chiếu rọi một mình y.
Thấy Lý Phá Tinh ngơ ngác không nói gì, khuôn mặt Tế Tu thoáng ảm đạm.
Là y vọng tưởng rồi sao?
Giống như nhiều năm về trước y cãi cọ với bố mẹ mình, chỉ vì muốn biết tại sao họ không thể đối xử với y như đối xử với Tiểu Tuyển.
Thì ra, nhiều năm sau, y vẫn mong mỏi được người khác quý trọng sao?
Tế Tu mấp máy môi, an tĩnh chuyển mắt, khẽ nói: “…Quên đi.”
Lý Phá Tinh níu cánh tay y, như thể giờ mới kịp phản ứng, giọng nói thoáng bối rối: “Rồi rồi rồi, chú quan trọng hơn mấy cổ! Về sau ông đây không hẹn hò nữa được chưa?”
Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, nở nụ cười: “Được, anh nói rồi đấy, không hẹn hò nữa.”
Tế Tu cong cong khóe mắt, đôi ngươi trong vắt như ngọc lưu ly sáng lấp lánh, rực rỡ như thiếu niên trong tranh bước đến nhân gian, khiến Lý Phá Tinh phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-bo-lam-a-con-di-danh-lon-la-se-mang-thai-do/206807/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.