Đón mấy ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn hờ hững, giọng nàng nhẹ nhàng như làn gió mát, dịu dàng mơn trớn lỗ tai của người nghe:
Lục thượng bách hoa cạnh phân phương, (Trên cạn trăm hoa cùng tranh hương)
Bích thủy đàm phán mặc mặc hương; (Trong đầm lại lặng lẽ tỏa hương)
Bất dữ đào lí tranh xuân phong, (Không cùng hoa đào tranh chút gió)
Thất nguyệt lưu hỏa tống thanh lương. (Tháng bảy giữ sắc tặng thanh lương)
Ứ nê bất nhiễm cao khiết chí, (Bùn lầy không nhiễm sự cao quý)
Thanh thủy do chiếu bích ngọc đường. (Ao trong phản chiếu xanh một màu)
Ngẫu hoa thâm xử âu lộ kinh, (…)
Vi hữu từ hồ thừa họa phảng. (…)
“Hay hay hay!” Sau khi nghe xong, Cửu vương gia Sở Lăng Hàn vừa vỗ tay vừa kêu lên.
Sở Lăng Thiên nhếch môi cười, quả nhiên là một nữ tử thông tuệ, khi Gia Cát Hồng Nhan đẩy sắc đẹp của mẫu đơn lên đến cực điểm, người khác đều cho là nàng đã không còn không gian thì, Gia Cát Linh Ẩn lại ngầm chọn một lối tắt khác, từ góc độ tán thưởng sự cao quý và thanh khiết của hoa sen, hơn nữa bốn câu cuối “Ứ nê bất nhiễm cao khiết chí, thanh thủy do chiếu bích ngọc đường. Ngẫu hoa thâm xử âu lộ kinh, vi hữu từ hồ thừa họa phảng.” thì mẫu đơn khi khai hoa chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: tầm thường!
Sở Lăng Hiên hí mắt, ánh mắt lần nữa nhìn Gia cát Linh Ẩn, ông trời ban cho nàng dung mạo kinh thế, lại có được tài hoa như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-cat-linh-an/1268686/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.