Nhận ra Thanh La, Dương đại phu cũng yên lòng, ông không hỏi thân phận của Gia Cát Hồng Nhan, Ngân Đô là chốn dưới chân thiên tử, vương tôn quý tộc đếm không xuể, người ở trước mặt không chừng là tiểu thư phu nhân của phủ nào đó, hành nghề y nhiều năm, ông biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, biết càng ít thì càng an toàn.
“Vị cô nương này, xin hỏi có vấn đề gì?” Dương đại phu hỏi.
Gia Cát Hồng Nhan cũng không đáp, mà chìa tay ra.
Dương đại phu lập tức hiểu được ý của nàng, hai ngón cái đặt lên mạch đập nơi cổ tay, bắt đầu xem mạch. Cảm giác được mạch đập của nàng nảy lên mạnh mẽ, Dương đại phu nhất thời có kết luận: “Cô nương, là hỷ mạch.”
Cơ thể Gia Cát Hồng Nhan bất giác run lên, giọng nói có phần run rẩy: “Đại phu có chắc không? Ông xem mạch giúp ta lại lần nữa.”
Dương đại phu tin tưởng bản thân không sai, nhưng thấy nàng kiên trì, vì thế lại bắt mạch lần nữa, kết luận vẫn như lần trước: “Cô nương, lão phu chắc chắn là hỷ mạch.”
Gia Cát Hồng Nhan rút tay về, đờ đẫn gật đầu: “Ta biết rồi, làm phiền Dương đại phu.” Nói xong, nàng rút từ trong ngực ra một thỏi bạc, đặt xuống trước mặt Dương đại phu: “Đây là thù lao của ông.”
“Cô nương, nhiều quá rồi.” Dương đại phu chối từ nói, “Cô nương trả chút tiền lộ phí là được rồi.”
“Cầm đi, đây không phải là lộ phí của ông, mà là tiền giữ bí mật! Chuyện này tuyệt đối không được nói với ai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-cat-linh-an/1268876/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.